Chương 130
Nhất Phẩm Quan Võ
“Bịch bịch!”
Hai tiếng trầm đục, A Khoan và A Lượng đều bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Gia Thố đứng ở một bên, hai tay để trước ngực:
- Tôi cho rằng cậu sẽ có biện pháp tốn hơn.
- Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.
Tô Bạch trả gậy lại cho Gia Thố, hai người đi ra khỏi căn phòng ngủ, một người đi hướng đông, một người đi hướng tây, cho dù đêm nay trên trấn này, ở nơi khác xuất hiện chuyện gì, nhiệm vụ của bọn họ chính là giữ cho nghĩa địa ổn định.
Về căn phòng kia, một bên vách tường vẫn giữ nguyên trạng thái bị phá, đây là do lúc Tô Bạch bị Lâm Chính Anh đánh đụng vào, cho dù là hiện tại, Tô Bạch khôi phục huyết khí, nhưng thương thế trước đó của hắn chưa có khôi phục lại.
Trong phòng cương thi vẫn còn đang xếp hàng, nhưng sau khi Tô Bạch đi vào, hắn phát hiện, tuy những con cương thi này không xê dịch gì, thế nhưng xung quanh lay động, hiển nhiên nhận kích thích từ mặt trăng máu, những cương thi này cũng có chút bất an.
Tô Bạch phủi tay, sau đó bờ vai hắn run lên, nhắm mắt lại, thân thể hắn bắt đầu trở nên gầy còm, chuyển sang trạng thái cương thi, con mắt xanh đảo qua tất cả cương thi.
- Yên tĩnh!
Tất cả cương thi lập tức đứng vững không nhúc nhích gì.
Tô Bạch nhìn những con cương thi trước mặt mình, trong đầu hắn bỗng nhiên có một ý niệm, ở trong thế giới chuyện xưa, liệu hắn có thể khống chế những con cương thi này giúp đỡ mình hay không?
Hoặc là, thậm chí ở trong thế giới hiện thực, hắn có thể làm ra một số cương thi để khống chế, cho dù không thể để bọn chúng đi làm những chuyện trái đạo lý để tránh tính toán nhân quả lên đầu hắn, nhưng lấy ra để trông nhà cũng được.
Nhưng suy nghĩ một chút, Tô Bạch liền phát hiện ra ý tưởng này của hắn thật gân gà (ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì). Sở dĩ hiện tại hắn có thể khiến cho đám cương thi này nghe lời, cũng không phải là vì đẳng cấp huyết thống cương thi của hắn cao hơn bọn chúng, mà là bởi vì trên trán bọn chúng có dán lá bùa, IQ của bọn chúng hoàn toàn bị đạo gia áp chế, cho nên bọn chúng mới có thể nghe lời hắn. Hơn nữa ở trong trạng thái này, thật ra bọn chúng cũng không có ổn định, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, có thể sẽ gây thương tổn cho người một nhà. Hơn nữa, cương thi bị dán bùa trên trán này cũng chỉ có thể xếp hàng làm mấy nghi thức kéo cờ, lấy thịt đè người, những chuyện cấp bậc cao cấp hơn, bọn họ cũng không làm được.
Trừ khi huyết thống của hắn tiếp tục thăng cấp lên.
Tô Bạch mím môi, hắn quả thật phải nghĩ ra được biện pháp, dù sao con đường thăng cấp của hắn muốn dựa vào cửa hàng trên wechat để đổi lấy, cơ hội cũng không nhiều.
Chẳng qua trước mắt những con cương thi này đã khôi phục yên tĩnh, Tô Bạch yên lòng, chuẩn bị quay lại chỗ Lâm Chính Anh, bởi vì hiện tại hắn và Gia Thố, mỗi người đi qua trấn áp một nơi, chỗ Lâm Chính Anh không có ai trông coi, Tô Bạch luôn cảm thấy không yên lòng.
Chẳng qua Tô Bạch vừa mới quay người chuẩn bị rời đi, bước chân của hắn lập tức dừng lại, sau đó hắn quay người nhìn về phía đám cương thi.
Hắn đi đến, đi rất chậm, đi qua chỗ cương thi, cuối cùng dừng lại ở trước mặt một con cương thi.
- Mình luôn cảm thấy là lạ, thì ra là ở chỗ này.
Con cương thi này hẳn là đã có tuổi, nhìn không khác gì những con cương thi khác, sắc mặt tái nhợt, nhưng quan phục Mãn Thanh trên người nó lại có một chi tiết không giống nhau.
Có lẽ vì tính chất chuyện xưa, Phát Thanh Khủng Bố đã thay đổi chút gì đó, ví dụ như Lâm Chính Anh vốn dĩ là nhân vật sinh động thời kỳ dân quốc, nhưng bây giờ ông ta lại xuất hiện ở triều Thanh, ông ta thế mà dám đường hoàng cho những con cương thi này mặc quần áo mô phỏng quan phục.
Nhưng cũng may Phát Thanh Khủng Bố vẫn còn chú ý đến điều này, những quan phục này đều không có dấu hiệu cụ thể nào, ví dụ như quan nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm đều có những hình động vật khác nhau được thêu lên trang phục, ở triều Thanh: Áo quan văn có thêu chim, quan võ là là thú, vốn dĩ ban đầu câu nói “mặt người dạ thú” là chỉ quan viên, nhưng bởi vì sau này quan viên làm những việc người ta quá thất vọng, cho nên “mặt người dạ thú” dần dần biến thành nghĩa xấu.
Còn quan phục mặc trên người cương thi chỉ tùy tiện thêu núi non hoa cỏ cho đủ số, thế nhưng con cương thi ở trước mặt Tô Bạch, trước ngực nó có thêu kỳ lân.
Thêu kỳ lân có ý gì?
Nhất phẩm quan võ!
Đối diện với con cương thi này, Tô Bạch há miệng, thổi một hơi, lá bùa trên trán cương thi, cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống, đồng thời con cương thi này cũng chậm rãi há miệng.
…….
Gia Thố đi đến tầng hầm trong nghĩa địa của Lâm Chính Anh, nói là tầng hầm thì có chút phóng đại, nơi này càng giống như một đạo tràng (nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ) dưới lòng đất, nó lớn khoảng một sân bóng rổ.
Bốn vách tường treo rất nhiều bình, lúc này bởi vì mặt trăng máu, không khí xung quanh vô cùng quỷ dị, hơn nữa nhưng thứ bị trấn áp trong những chiếc bình này cũng bắt đầu dao động.
Bên trong, một chiếc bình gốm đỏ lộ ra dáng vẻ rất chói mắt, không riêng gì việc bên trong có ánh sáng đang lóe lên, toàn bộ chiếc bình cũng bắt đầu lay động, không ngừng lắc lư, giống như có chút không kịp chờ nổi, muốn xông ra ngoài.
Ánh mắt Gia Thố ngưng tụ, khóe miệng nổi lên ý cười.
- Qủa nhiên là đạo gia Trung Nguyên, làm chuyện gì cũng đều coi trọng lưu lại một đường, ngay cả những thứ thương thiên hại lý, rõ ràng trên người có tội nghiệt nhân quả, thế mà cũng không đành lòng diệt trừ, mà chính là phong ấn ở nơi này, mài đi hung tính sau đó lại độ luân hồi.
- Cần gì chứ!
- Nếu như là thế, đám người trừ ma trên thế gian không phải mệt muốn chết!
Gia Thố là người của Mật tông, phong cách hành sự của Mật tông chú trọng làm việc chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn nào, bọn họ chỉ chú trọng kết quả, không thích để ý đến mấy việc nhỏ không đáng kể, cho nên Mật tông thường xuyên cho người ta cảm giác thần bí đáng sợ.
Đối diện với mấy thứ bắt đầu không an phận dưới mặt trăng máu, Gia Thố đáp lại rất đơn giản.
Đó chính là, giết chết!
Gia Thố đi thẳng đến chỗ trước mặt bình đỏ, một tay giơ bình đỏ lên, ngay sau đó anh ta nhắm mắt lại, yên lặng đọng chú ngữ. Trên người Gia Thố tách ra một đạo ánh sáng màu vàng yếu ớt, chui vào bên trong bình đỏ, đồ vật bên trong bình giống như phát điên, không ngừng giãy dụa, không ngừng lắc lư, chỉ là lúc này ánh sáng màu vàng trên người Gia Thố đã sớm chuyển rời đến bình, làm tốt hiệu quả trấn áp.
Giữa lông mày Gia Thố xuất hiện một vết máu, vết máu này bắn ra, trực tiếp đánh vào bên trong bình.
Trong tầng hầm vắng vẻ truyền đến một tiếng hét chói tai, sau cùng bình tĩnh lại, bình đỏ vỡ ra, nước mủ tràn ra, mang theo mùi hôi thối.
Nhưng Gia Thố không chút nào để ý, anh ta tu hành sau chùa miếu, có thể so sánh với luyện ngục trong nhân gian, tâm tính của anh ta đã sớm kiên cường như sắt.
Kết cục của yêu vật này trực tiếp trấn trụ những thứ khác, xung quanh lập tức yên tĩnh, giống như tất cả những đồ bị phong ấn đều giống như người, trong nháy mắt đều giống như ve sầu ngủ đông.
Ác vật cần ác nhân mài!