Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 131 - Chương 131 Học Doãn Chí Bình Xxoo Với Tiểu Long Nữ

Chương 131

Học Doãn Chí Bình Xxoo Với Tiểu Long Nữ


Gia Thố giống như hung thần đứng đó, những Si Mĩ Võng Lượng đó không dám làm càn.


(Thực ra, Si mị võng lượng là tên của quỉ thần chỉ thấy trong các sách vở của Trung quốc đời xưa, kinh điển Phật giáo chỉ mượn dùng mà thôi.)


Ngay khi Gia Thố cảm thấy công việc ở nơi này đã xong, anh ta chuẩn bị rời khỏi nơi này, quay về chỗ Lâm Chính Anh, lúc đi lên bậc thang, Gia Thố nhìn thấy một con chồn, con chồn này mang theo một loại ánh mắt ủy khuất và e ngại nhìn Gia Thố, giống như một cô vợ nhỏ đã làm sai chuyện, sợ bị giáo huấn.


Nơi này còn có thứ có thể biến hình?


Gia Thố đi tới, con chồn liền hèn mọn lui về sau, lui đến bậc thang bên cạnh.


Thế nhưng, lúc chân Gia Thố vừa bước lên bậc thang, trong nháy mắt bậc thang liền biến thành một cái miệng đầy máu của dã thú.


Ánh mắt Gia Thố ngưng lại, khẽ quát.


- Dựa vào người cũng dám thi triển huyễn thuật với ta. Ánh sáng bằng hạt gạo cũng dám cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng?


Mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi, nhưng Gia Thố vẫn giống như cũ, ổn định bước về phía trước, đi lên trên bậc thang, đi vào trong miệng dã thú, thẳng tiến không lùi, cao tăng của Mật tông có loại cố chấp.


Có lẽ, so với tăng lữ Trung Nguyên, bọn họ thiếu một chút khéo léo đưa đẩy, nhiều hơn một phần lạnh nhạt, thế nhưng từ một trình độ nhất định mà nói, bọn họ càng thêm kiên trì.


So với hòa thượng Thất Luận, Gia Thố ít đi suy nghĩ đối nhân xử thế, nhưng càng nhiều thêm loại cảm giác thành kính với Phật.


Miệng của dã thú bắt đầu nứt toác, đến sau cùng hoàn toàn biến mất, tất cả mọi thứ xung quanh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, con chồn kia vẫn là chồn, nhưng trong đôi mắt nó đã không ngừng chảy máu tươi, nhìn rất thê thảm.


- Đồ không biết lượng sức mình.


Gia Thố đưa tay ra nhấc con chồn đang hấp hối lên, anh ta nghĩ bên trong con chồn này hẳn là có nội đan, một con vật đã mở ra linh trí, thậm chí còn có thể chủ động khống chế huyễn cảnh, nội đan của nó còn tốt hơn linh chi trăm năm, có thứ đồ chơi này, cho Lâm Chính Anh ăn hết, ít nhất việc kéo dài tính mạng cho ông ta cũng không phải là vấn đề gì.


Thế nhưng, Gia Thố chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay mình bỗng nhiên nhẹ đi, da của con chồn trực tiếp rơi xuống, tự nhiên như thế, bất ngờ như thế, trong tay anh ta đang cầm một con rết màu tím, con rết há miệng, răng nanh đâm vào mu bàn tay Gia Thố.


- Á…


Gia Thố hất con rết ra, thân thể lảo đảo, vội vàng ngồi xếp bằng, bắt đầu bài độc, nhưng mí mắt anh ta càng lúc càng nặng, ánh mắt anh ta càng lúc càng trở nên mơ hồ.


Trong tầng hầm yên tĩnh, sau khi Gia Thố ngồi xếp bằng, nó lại một lần nữa bắt đầu huyên náo, sục sôi.



Ngoài cửa nghĩa trang, có một lão khất cái chậm rãi chống quải trượng đi đến. Lão khất cái này bị què một chân, bước đi không tiện, trên mặt cũng vì dinh dưỡng không đủ mà có chút lõm xuống, cả người gầy đến mức trở thành da bọc xương.


- Lão hủ thật sự đói bụng.


Lão khất cái thở dài, sau đó đi lên bậc thang, khẽ gõ lên cánh cửa cổng màu đỏ của nghĩa địa, gõ mấy lần, nhưng không có ai mở cửa, nói đúng hơn, sẽ không có ai mở cửa.


Lão khất cái đưa tay ra mở cửa, cửa mở ra.


Cổng nghĩa địa vốn dĩ không có khóa, bởi vì trước buổi tối, người khóa cửa đều bị đánh cho hôn mê.


Lão khất cái thò đầu vào bên trong thăm dò, cửa đã mở, ông ta liền đi vào trong.


Ông ta biết nơi này là nghĩa địa, thế nhưng hiện tại ông ta thật sự quá đói, cũng rất mệt, cho nên ông ta muốn tìm một chỗ ngủ một giấc, nếu như có thể kiếm chút đồ ăn, vậy thì thật đúng không còn gì tốt hơn, đối với ông ta mà nói, sống thêm được một ngày cũng là sống.


Lão khất cái đi đến nhà bếp trước, trong bếp còn có cơm tối mà A Khoan nấu, chẳng qua hôm nay, mấy sư đồ không có cơ hội đến ăn, lão khất cái trực tiếp nhào đến, bỏ đồ ăn vào trong miệng, ông ta ăn rất nhanh, đến sau cùng, cái bụng phình lên, thở dài nhẹ nhõm, ngồi trên mặt đất.


Đã rất lâu rồi, ông ta chưa được ăn no như thế.


Lão khất cái ợ lên một cái, sau khi nghỉ ngơi một lúc, ông ta quyết định đi lại trong nghĩa địa, đã có cơm ăn, nói không chừng ông ta có thể tìm được những thứ khác, ví dụ như một bộ quần áo lành lặn.


Ăn no, bước đi của ông ta càng có thêm sức lực, tuy nói ông ta chống quải trượng, nhưng tốc độ của ông ta cũng không có chậm.


Lão khất cái đi tới cửa phòng ngủ, ông ta đưa tay ra, khẽ đẩy cửa, cửa bị ông ta mở ra một khe hở, ông ta đoán chủ nhân nơi này đang nghỉ ngơi, nhưng ông ta vẫn muốn đến xem.


Ngay sau đó, từ trong khe hở, lão khất cái nhìn thấy bốn người bị trói trên cây cột, ông ta lộ vẻ kinh ngạc, theo bản năng, ông ta muốn rời khỏi nơi này đến huyện nha báo quan hoặc là chính mình cứ thế rời đi, bởi vì người một nhà này, rõ ràng bị trộm ghé qua. Thế nhưng, khi ánh mắt lão khất cái đảo qua trên người Trần tiểu thư bị trói chặt, hơi thở của ông ta lập tức trở nên dồn dập.


Tục ngữ có câu, no ấm thì nghĩ tới dâm dục, đói rét thì nổi lên trộm cắp. Lão khất cái này cũng không ngoại lệ, ông ta không kìm lòng được, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn xung quanh, xem ra kẻ trộm cướp đồ xong liền đi, thật đúng là tiện nghi cho ông ta.


Lão khất cái hoàn toàn đẩy cửa ra, sau đó đi vào.


Trần tiểu thư và Trần viên ngoại không có bị đánh ngất xỉu, thế nhưng trong miệng bọn họ đều bị nhét vải, tay chân bị trói, không thể kêu cũng không thể nhúc nhích. Quan trọng hơn là bọn họ đứng quay lưng vầ phía cửa, A Khoan và A Lượng ở đối diện cửa lại bị Tô Bạch đánh, vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh.


Lão khất cái đẩy cửa ra, rón rén đi đến, ông ta nhìn thấy trên giường có một người đang nằm, nhưng xem ra giống như sắp chết.


Từ lúc ông ta đi vào cửa, lão khất cái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng người Trần tiểu thư, đầu lưỡi càng không ngừng liếm bờ môi khô khốc, ông ta đi đến gần cây cột, sau đó từ bộ quần áo rách trên người mình, xé ra hai miếng vải.


Lúc đầu, Trần viên ngoại và Trần tiểu thư nghe được tiếng mở cửa còn cho rằng Tô Bạch và Gia Thố quay lại, hai người đói bụng và mệt mỏi, lười giãy dụa, vẫn duy trì tư thế ban đầu.


Mãi cho đến khi mắt Trần viên ngoại bỗng nhiên bị che kín, Trần viên ngoại mới cảm thấy không thích hợp, bắt đầu giãy dụa, nhưng Gia Thố trói rất chặt, Trần viên ngoại giãy dụa cũng vô ích.


Lúc này Trần tiểu thư cũng bị dọa sợ, thế nhưng cô ta còn chưa kịp nhìn thấy rõ, một tấm vải đen bẩn thỉu trùm lên mặt cô ta, sau đó cô ta cảm giác được có người cách tấm vải liều mạng hôn chính mình, hai tay còn ở trên người cô ta dở trò, rất kích động dùng sức xoa nắn.


Cả người lão khất cái hưng phấn đến điên rồi, ông ta không nghĩ tới có một ngày, mình được hưởng thụ một cô gái xinh đẹp như thế, đây quả thật là ông trời coi trọng ông ta.


Thơm quá.


Thật mềm, thật thoải mái.


Ừm ừm ừm.


Ngay lúc lão khất cái quên hết tất cả, một người thở hổn hển xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng liền mắng một tiếng.


- Con mẹ nó, ông là thứ quái quỷ gì, thế mà ở chỗ này học Doãn Chí Bình XXOO với Tiểu Long Nữ


Chương 131

Bình Luận (0)
Comment