Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 132 - Chương 132 Đánh Nhau

Chương 132

Đánh Nhau


Một con cương thi mặc quan phục võ quan nhất phẩm của Mãn Thanh, điều này có nghĩ gì?


Có một chuyện có thể xác định, đây không phải là cương thi do Lâm Chính Anh và đệ tử chấn áp, mà chính là không biết từ nơi nào xuất hiện trà trộn vào, đồng thời, từ việc lúc trước nó có thể cố ý theo những con cương thi khác nghe theo Tô Bạch liền có thể nhìn ra.


Gia hỏa này, có IQ.


Khi một con súc sinh có IQ cao, đây chính là một chuyện vô cùng đáng sợ trên trái đất, con người không có nhanh như báo săn, cũng không cường tráng như voi, càng không dũng mãnh như lão hổ, cũng không có thiện chiến như sư tử, nhưng sở dĩ con người có thể đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn trên trái đất, nguyên nhân là do con người có IQ hoặc gọi là trí tuệ càng đúng hơn.


Một cương thi bất tử bất diệt, không vào luân hồi, nhảy ra khỏi ngũ hành lại có được trí tuệ, khi đó nó không còn dựa vào ăn lông ở lỗ, bản năng hung tàn để khống chế chính mình, điều này liền có ý nghĩ, nó đã biến hóa đến mức vô cùng đáng sợ rồi.


Hơn nữa, cho dù xem như xã hội phong kiến vương triều truyền thống, lúc quan viên hạ táng thường được truy phong quan tước, có khả năng nhất phẩm quan võ này chỉ là hữu danh vô thực, thế nhưng ít nhất nó nói lên một điều, lúc còn sống, con cương thi này đã ở cấp bậc phong hầu bái tướng, người như thế biến thành cương thi, đoán chừng chỉ cần là người đầu óc còn hoạt động đều có thể cảm giác được nó có bao nhiêu đáng sợ.


Khi Tô Bạch thổi rớt lá bùa dán trên trán đối phương, có lẽ là do nó cố ý dán lên để vô hiệu hóa, lúc này cương thi chậm rãi mở mắt, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.


Con ngươi của nó là màu đỏ, còn Tô Bạch là màu xanh.


Hiện tại hai con cương thi đang đối mặt nhìn nhau.


Không khí xung quanh bỗng nhiên ngưng kết, nhiệt độ giảm xuống.


Một “vù” vang lên. Lúc này Tô Bạch và con cương thi kia cùng nhau ra tay.


Móng tay của Tô Bạch trực tiếp đâm về vị trí cổ của đối phương, nhưng đối phương không có làm gì, đi thẳng lên phía trước một bước, cổ của đối phương giống như sắt thép, hơn nữa còn mang theo sát khí, cánh tay Tô Bạch còn chưa có đụng vào thân thể đối phương liền bị bắn ra, ngay sau đó, thân thể của đối phương bước lên phía trước một bước, mang tới áp suất không khí bắn thẳng đến chỗ Tô Bạch, cả người Tô Bạch bị quét bay ra ngoài, rơi xuống ngoài cửa.


Tô Bạch nằm trên mặt đất, nhất thời không thể đứng lên, khóe miệng tràn đầy máu tươi đen ngòm, dù sao hắn vẫn khác với những con cương thi thuần túy.


“Ầm!”


“Ầm!”


“Ầm!”


Từng âm thanh vang lên, vào lúc này, cả tòa nhà sụp đổ, bụi đất bay mù mịt, Tô Bạch xua tay, thân thể vô thức lùi về sau.


Chờ khi bụi đất lắng xuống, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, Tô Bạch nhìn thấy con cương thi kia đứng trên đống phế tích, bên cạnh nó là mấy chục con cương thi vốn bị Lâm Chính Anh trấn áp, chỉ là hiện tại những con cương thi này không nghe Tô Bạch ra lệnh, một mặt là cương thi có đẳng cấp nhất phẩm quan võ, ở trên cấp độ sinh mệnh liền tạo thành một loại nghiền ép với Tô Bạch, chỉ thị của nó càng có tính quyền uy hơn Tô Bạch, một phương diện khác là do những lá bùa trên trán đám cương thi này đã không còn thấy đâu nữa, hiển nhiên là dưới năng lực của con cương thi nhất phẩm quan võ, nó đã phá hết những lá bùa đạo gia dùng để trấn áp đám cương thi này.


Hiện tại chính là một con cương thi tướng quân dẫn theo bên người hơn mười con cương thi binh lính.


Cảnh tượng này rất quen thuộc.


Tô Bạch nhớ tới lúc mình còn bé có xem qua phim cương thi Hong Kong, có rất nhiều bộ phim có nội dung loại cương thi cao cấp đi ra tìm những cương thi bình thường làm thủ hạ, chỉ là Tô Bạch không nghĩ tới, chính mình thế mà có thể đụng vào cảnh này.


- A.


Con cương thi há miệng với Tô Bạch, trong miệng nhả ra một làn khói trắng, vẻ mặt trêu tức, giống như đang giễu cợt Tô Bạch không biết tự lượng sức mình.


Đồng thời, trong lòng Tô Bạch bỗng nhiên truyền tới một giọng nói già nua, rất khàn khàn, lại có lực áp bách.


- Ngươi đi theo ta.


Tô Bạch hiểu rõ đây là con cương thi kia đang nói chuyện với mình, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy chơi rất vui, đến một thế giới chuyện xưa còn gặp được đại cương thi nói muốn thu mình làm tiểu đệ.


- Vì sao?


Tô Bạch lấy phương thức cương thi để đáp lại, trong lúc cương thi nói chuyện, trong cổ họng sẽ phát ra tiếng ma sát, loại đối thoại này rất khó dùng khoa học để lý giải, nhưng thật sự tồn tại, giống như hiện tại khoa học cũng không hiểu biết hết được sự trao đổi giữa các loại động vật.


- Bởi vì…So với bọn chúng…Ngươi thông minh hơn.


Tô Bạch không nhịn được ho khan mấy lần, lý do này quả đúng là có sức thuyết phục, so với những con cương thi bình thường, hắn quả thật có IQ nghiền ép bọn họ.


Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ tới hòa thượng, thật ra chính hắn và Gia Thố đều có thể còn sống từ động hồ yêu đi ra, điều này mang ý nghĩa, đối với hòa thượng mà nói, chuyện này không quá khó, thế nhưng đến tận bây giờ còn chưa thấy bóng dáng hòa thượng đâu, hiển nhiên hòa thượng có ý đồ lớn, có lẽ là hòa thượng đã quán triệt phương châm, không vào hang hổ, sao bắt được hổ con, hòa thượng ở lại động hồ yêu tìm kiếm truyền thừa y bát của những cao tăng trấn áp yêu quái.


Mà trước mắt cũng có một kỳ ngộ đang bày ra trước mặt Tô Bạch.


Tô Bạch không sợ việc theo con cương thi này đi, nếu như đi theo nó, hắn có thể tìm được phương pháp nâng cao huyết thống cương thi của chính mình, đây là điều Tô Bạch nóng lòng khao khát, dù sao bởi vì huyết thống của hắn bị pha trộn mấy loại huyết thống sinh ra biến dị, không có cách nào thông qua cửa hàng trên wechat để đi theo đường chính quy, dùng điểm cốt truyện để thăng cấp, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.


- Được, ta có thể đi theo ngươi, thế nhưng người nơi này, ngươi không thế giết, còn nhưng nơi khác, tùy ngươi.


Tô Bạch đưa ra yêu cầu này chỉ vì muốn đảm bảo cho đám người Lâm Chính Anh an toàn, đảm bảo cho nhiệm vụ chủ tuyến 1 không thất bại, đến lúc đó dù sao có Gia Thố chăm sóc cho Lâm Chính Anh, chính hắn và con cương thi này đi ra, cho dù là giết người phóng hỏa cũng không sao.


Nào biết sau khi con cương thi này nghe xong yêu cầu của Tô Bạch, thế mà không chút do dự liền từ chối.


- Ngươi…Không có tư cách nói điều kiện với ta…Hơn nữa…Nơi này có đạo sĩ…Lúc trước đả thương ta…Hôm nay ta…Đến báo thù.


Trong lòng Tô Bạch nổi sóng, đối phương hướng tới giết Lâm Chính Anh, thế nhưng vì nhiệm vụ chủ tuyến, sao hắn có thể giết Lâm Chính Anh?


Cái này không còn lời gì để nói.


Tô Bạch thở ra một hơi khí bẩn, cả người khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó lảo đảo từ dưới đất đứng lên.


Dường như đối với sự biến hóa của Tô Bạch, con cương thi này cũng rất giật mình, thế nhưng nó không có biểu lộ gì nhiều, bởi vì thái độ của Tô Bạch đã quá rõ ràng.


- Từ chối…mang ý nghĩa…tử vong.


- Thật ra đối với ta mà nói, hai cái này không có gì khác biệt.


Chương 132

Bình Luận (0)
Comment