Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 133 - Chương 133 Quá Lúng Túng

Chương 133

Quá Lúng Túng


Tô Bạch cầm dao găm trong tay, nói thực tình, đánh nhau với con cương thi này, Tô Bạch không có nhiều lòng tin, bây giờ chuyện hắn có thể làm là kéo dài thời gian, tuy chính hắn cảm thấy việc kéo dài thời gian này đều miễn cưỡng.


Có lẽ bên Gia Thố nghe được động tĩnh liền dẫn Lâm Chính Anh chạy đi trước, về phần những người còn lại, chết thì chết, không quan trọng.


Hiện tại Tô Bạch không biết, bên Gia Thố cũng gặp phải chuyện giống hắn, bây giờ còn đang trong tầng hầm cố gắng loại bỏ độc tố, ngũ giác đều bị phong bế, cho dù anh ta có nghe thấy động tĩnh bên này cũng không thể di chuyển Lâm Chính Anh.


Cương thi vương đi lên hai bước, là đi chứ không phải là nhảy, chi tiết này, Tô Bạch nhìn thấy rất rõ ràng, điều này có nghĩa nếu như dùng phương pháp đối phó với cương thi bình thường sẽ không có hiệu quả gì, nhưng Lâm Chính Anh có thể khiến nó bị trọng thương, ông ta thật sự có bản lãnh.


Ngay lúc cương thi vương chuẩn bị ra tay với Tô Bạch, trên bầu trời xuất hiện những đám mây đen, trong tầng mây có sấm chớp, cương thi vương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt lóe lên dao động, phản ứng này của nó thể hiện ra cảm xúc của nó đang trở nên bối rối.


Đây là kiếp vân!


Có người đem chuyện nơi này tấu lên trên, thỉnh cầu thượng thiên hạ sấm, chỉnh đốn kỷ cương!


"Ta là Thiên mục, cùng thiên tướng trục.


Tinh như lôi điện, quang diệu Bát Cực.


Thấu hiểu ngọn ngành, không gì không phục.


Lập tức nghe lệnh!"


Một bóng người to lớn từ nơi xa nhảy vọt đến, đúng thế, là nhảy vọt.


Nhìn thấy dáng người quen thuộc này, nhìn thấy anh ta cho dù có mập mạp như thế vẫn có thể liên hệ với bốn chữ người nhẹ như yến, Tô Bạch liền biết là người nào tới, thật ra ngay chính Tô Bạch cũng không có nghĩ tới, mập mạp thế mà cũng bị chọn vào thế giới chuyện xưa lần này, hơn nữa bây giờ anh ta lại xuất hiện rất kịp thời.


Tuy hiện tại quan hệ giữa Tô Bạch và mập mạp có chút lúng túng, nhưng ít nhất trước mắt mục đích của mọi người là giống nhau, chính là bảo vệ Lâm Chính Anh không chết, cho nên lúc này bọn họ cùng nhau đối mặt với áp lực bên ngoài cũng không cần lo lắng những thứ khác.


Kiếp vân càng lúc càng dày, càng lúc càng nặng, loáng thoáng có tiếng sấm ầm ầm vang lên, đây cũng không phải là năng lực của mập mạp, anh ta chỉ có tác dụng truyền tin, đem khí tức cương thi vương dẫn lên trời, thiên đạo tự nhiên sẽ làm ra phản ứng vốn có.


Sau khi mập mạp niệm chú xong, trong tay anh ta cầm lấy kiếm gỗ đào vốn dĩ thuộc về Lâm Chính Anh chỉ xuống.


“Ầm!”


Một tia chớp từ trên bầu trời đánh xuống, phía dưới, tất cả mọi người, bao gồm cả đám cương thi đều không dám có động tĩnh gì, đây là uy lực của thiên đạo.


Trong thế giới chuyện xưa này, có cương thi, có yêu quái, có đạo sĩ, cho nên ở đây, năng lực của thiên đạo càng thêm rõ ràng và đáng sợ, nếu như đổi thành một thế giới chuyện xưa khác, có lẽ mập mạp cũng không thể dẫn thiên lôi xuống.


Con cương thi kia bị lôi điện bổ trúng, trực tiếp hóa thành tro bụi.


Mập mạp quay người rơi xuống đất, quỳ một gối bên cạnh Tô Bạch, mồ hôi đầm đìa, anh ta thế mà còn mặc đạo bào mà Lâm Chính Anh mặc lúc di rời mộ phần.


- Phù phù phù…


Mập mạp thở hổn hển nhìn Tô Bạch:


- A Bạch, ông đây có đẹp trai không?


Hiển nhiên, mập mạp dẫn động thiên lôi đã làm tiêu hao thể lực, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.


Tô Bạch nhìn thoáng qua mập mạp, lại nhìn về phía cương thi vương ở phía trước còn chưa có tỉnh táo, sau đó lại nhìn về phía dấu vết của cương thi bên cạnh cương thi vừa bị chém thành tro bụi, cuối cùng, ánh mắt hắn lại một lần nữa rơi vào trên gương mặt đầy mồ hôi và suy yếu của mập mạp.


- Mập mạp.


- Á?


- Anh đánh sai cương thi rồi.


“…” Mập mạp.


Cương thi vương đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp không có động tác tiếp theo, hiển nhiên nó đã bị hù dọa, bởi vì nó cảm nhận được, nếu như đạo lôi điện kia rơi vào trên người nó, chính mình rốt cuộc có còn tồn tại nữa hay không, chuyện này rất khó nói, cho dù sống sót vượt qua một kiếp, nguyên khí cũng bị thương nặng nề, công sức nhiều năm tu luyện cũng chảy về biển đông.


Mập mạp nhìn thoáng qua cương thi vương, lại nhìn một chút về đống tro tàn bên cạnh nó, cả người lập tức giận dữ, anh ta bận rộn lâu như thế, phí nhiều công sức như vậy, còn tiêu đạo cụ trân quý mà anh ta đổi được, thế mà chỉ đánh chết một con cương thi làm chân chạy? Còn cương thi vương chỉ bị hoảng sợ, không chút bị thương?


Lúc này Tô Bạch đến gần mập mạp:


- Mập mạp, anh còn có thể làm lại lần nữa được không?


- Cậu cho rằng đang tuốt ống à?


Vẻ mặt mập mạp Âu Mỹoán nhìn Tô Bạch.


- Vậy anh cản nó lại, tôi chuyển Lâm Chính Anh đi.


Tô Bạch nói.


- Tại sao lại là tôi cản mà không phải là cậu?


Mập mạp hỏi ngược lại.


- Thuật nghiệp hữu chuyên công. (Ai cũng có chuyên môn riêng của mình)


- Ngay cả sức lực tôi còn không có, ít nhất cậu còn có chút sức lực.


Mập mạp lộ ra dáng vẻ ủy khuất.


Bên kia, cuối cùng cương thi vương cũng lấy lại được tinh thần, xông thẳng tới, hiển nhiên khi sợ hãi đi qua, trong lòng nó tràn ngập phẫn nộ, chính nó thiếu chút nữa đã lật thuyền trong mương.


Mập mạp nhấc kiếm hỗ đào lên, vốn nghĩ chủ động xông lên, nhưng vừa đi được hai bước, hai chân mềm nhũn, lại một lần nữa quỳ trên mặt đất, Tô Bạch nhìn thoáng qua anh ta, biết nếu mình cứ thế mà đi, mập mạp cũng chỉ có một con đường chết, hơn nữa cũng không có tác dụng kéo dài thời gian. Tô Bạch lập tức hạ quyết tâm, chuyển đổi sang trạng thái Vampire, cầm lấy dao găm trong tay, trực tiếp đâm tới cương thi vương.


Cương thi vương rất có lòng tin về phòng ngự của mình, đều là cương thi, đồng thời còn từng giao đấu qua với cương thi vương, Tô Bạch biết rõ khả năng phòng ngự của cương thi vương đáng sợ như thế nào.


Giống như hắn, cương thi vương nhìn thấy Tô Bạch chỉ cầm dao găm xông tới đối phó với chính mình, hơn nữa trên con dao găm này cũng không có hơi thở pháp khí của đạo gia, cương thi vương tỏ ra không quan trọng, nó thật đúng là có năng lực này.


Trong nháy mắt, trước người nó đều là sát khí cương thi, tồn tại giống như gió, quét đến người Tô Bạch. Lúc này trước ngực Tô Bạch xuất hiện 10 vết máu chảy đầm đìa, da ngực gần như bị lột ra, cho dù là Vampire, Tô Bạch cũng không phải chưa từng bị thương như thế, nhưng trong nháy mắt này, hắn cảm thấy linh hồn mình hơi run lên, huyết thống Vampire của hắn cũng không thể thừa nhận loại thương tổn đáng sợ này.


Thế nhưng dao găm trong tay Tô Bạch bỗng nhiên xuyên qua sát khí phòng ngự của cương thi vương, thậm chí còn nhẹ như cắt đậu phụ đâm thẳng vào ngực cương thi vương.


Một giây sau, Tô Bạch quỳ gối trước mặt cương thi vương, trên người máu me đầm đìa, làn da hắn trắng bệch như tờ giấy trắng, huyết thống Vampire của hắn gần như đã rơi vào ranh giới chuẩn bị sụp đổ, huyết thống Vampire cũng không có cách nào tiếp tục giúp Tô Bạch kéo dài tính mạng.


Thế nhưng tay phải của Tô Bạch còn nắm lấy dao găm, dao găm đâm vào cơ thể cương thi vương.


Chương 133

Bình Luận (0)
Comment