Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1135 - Chương 1135 Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 6

Chương 1135

Thăng Cấp, Thính Giả Cao Cấp! Hạ 6


Đương nhiên Tô Bạch hiểu đạo lý môi hở răng lạnh này, nhưng mối quan hệ giữa các thính giả đặc biệt còn là mối quan hệ giữa các thính giả xa lạ, hiển nhiên không thể nói là hòa hợp bao nhiêu mà phần lớn vẫn là vui khi thấy người gặp họa nhiều hơn một chút.


Tôn Hải từ từ quỳ rạp xuống, anh ta ngẩng đầu lên một cách khó khăn, nhìn Tô Bạch với ánh mắt có hơi phức tạp.


Nhưng Tô Bạch có thể hiểu được ánh mắt của anh ta, mình đã giúp anh ta, nhưng bạn đừng hòng kêu một người sắp chết còn tập trung nghĩ đến việc trả lại ân tình này cho bạn, hoặc là kêu anh ta tặng vũ khí bản mệnh cho bạn coi như sự báo đáp cuối cùng, mà anh ta chỉ đang oán trách bạn từ tận đáy lòng, oán trách tại sao vừa rồi bạn lại ra tay, nếu như đối đầu theo tiến trình bình thường thì chắc hẳn anh ta sẽ không bị lừa.


Sự thật quả đúng là như vậy, tuy rằng một cước đó của Tô Bạch đã đá trúng mặt người thanh niên ngồi xe lăn, nhưng cũng được tính là gián tiếp dẫn đến việc Tôn Hải bị lừa, tự mình dừng tiết tấu thăng cấp.


Anh ta có loại suy nghĩ này cũng là hợp tình hợp lý cả thôi, người trước khi chết sẽ luôn mang theo oán hận rất lớn, đương nhiên loại chết không đau hoặc là chết già trên giường có thể coi thành ngoại lệ.


Tô Bạch nhún vai, đáp với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Tự anh ngu còn đổ cho ai nữa.”


Tô Bạch nói là sự thật nhưng lúc này lời nói thật lại đả thương người nhất, mình đã sợ hãi trong một tình thế rất có lợi cho mình, người ta đối đầu với mình lâu như vậy và anh ta vẫn luôn cắn răng kiên trì thăng cấp, nhưng cuối cùng vẫn tự mình cắt ngang quá trình thăng cấp dưới tình huống không phản kháng cũng không áp lực, nói là tự tìm đường chết cũng không quá chút nào.


Ngực của Tôn Hải phập phồng dữ dội, anh ta muốn chửi nhau nhưng lại không thể chửi nổi, linh hồn của anh ta sắp bị đốt cháy gần hết và cơ thể của anh ta cũng hoàn toàn sụp đổ, sức mạnh cắn trả sẽ không bỏ qua cho anh ta.


Sau khi Tôn Hải phát ra một tiếng gào thét đau đớn cuối cùng từ trong cổ họng, một làn khói xanh bốc lên từ trên đỉnh đầu anh ta, đó là linh hồn hóa thành khói xanh, chết bằng cách này thật sự là một nỗi đau khổ rất lớn.


Sau đó cơ thể của anh ta cũng sụp đổ, nhưng cơ thể này lại như được ấn chốt “đứng yên” trong nháy mắt.


“Rắc!”


Một vách tường bên cạnh bắt đầu sụp đổ, có một chiếc xe lăn từ từ tiến vào, nhưng người ngồi trên xe lăn không còn là thanh niên mà là một lão già râu tóc bạc phơ, trên mặt đầy vết đồi mồi.


Ừm, bên mặt trái của đối phương có dấu chân lõm xuống đó, lại còn rất rõ ràng.


“Ha ha.”


Lão già bật cười, tuy rằng đã già nhưng vẫn có thể nhìn ra được ông ta thật sự chính là thanh niên ngồi trên xe lăn kia, rất dễ nhận thấy trong trận đại chiến giằng co giữa đôi bên ông ta chính là người cười đến cuối cùng, nhưng ông ta cũng phải trả cái giá quá lớn, mái tóc trắng xóa trước mặt rõ ràng không phải được cố tình biến ra để trêu đùa hai người Tô Bạch và mập mạp.


Già có nghĩa là tuổi già và cũng có nghĩa là một loại già yếu, miếng vàng đã từng trám lên ngọc tỷ truyền quốc này bây giờ đã dần dần mất đi ánh sáng.


Mập mạp dụi tắt đầu thuốc đứng ở bên cạnh Tô Bạch, nhìn hắn rồi lại nhìn ông già trên xe lăn, cuối cùng lại nhìn thi thể đã chết của Tôn Hải bị ghim ở đó.


Bị ghim ở đó chắc chắc chắn có ý nghĩa sâu xa.


Một điểm này mập mạp nhìn lại càng rõ ràng hơn Tô Bạch, bởi vì trong tim anh ta còn có một cô công chúa.


“Anh ta đã chết rồi.” Lão già thở dài và bảo: “Tôi cũng sắp rồi, nhưng tôi cảm thấy vẫn có thể kéo dài thêm mấy chục năm nữa, dựa theo suy nghĩ của người bình thường mà nói thì anh ta đã thua còn tôi thắng, đúng chứ?


Trong cơ thể của anh ta còn ẩn chứa một nguồn sức mạnh cuối cùng, đồng thời còn có khí tức ở cấp bậc đó vẫn chưa tan biết sau khi anh ta thăng cấp, chỉ cần tôi vui, có thể giúp một lần một người trong các anh đột phá giống như anh ta, anh ta muốn coi tôi làm đá kê chân, vậy tôi sẽ tặng anh ta đi như một viên đá kê chân, rất công bằng, đúng không?”


Có vẻ như ông già không tới tính toán một cước mà Tô Bạch đã đá mình trước đó, mà chậm rãi khua xe lăn đi tới trước mặt mập mạp, vỗ bàn tay già nua khô gầy lên bụng anh ta.


“Trước đó chắc hẳn cô ta đã ra sức kêu anh ra tay với tôi chứ gì? Loại người như cô ả ghét nhất là nhìn thấy tôi tớ của mình bất kính với mình, ha ha.”


Mập mạp gật đầu, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một loại tâm trạng kích động, một cú đá không nằm trong tính toán của mập mạp này của Tô Bạch, dường như đã thật sự đá lệch kết quả. Mình không ra tay thậm chí cũng không chịu ra tay dưới sự khuyến khích có cố gắng của tàn hồn công chúa, đây chắc hẳn là quyết định rất sáng suốt, chậc, ít nhất là so với người đã đá một cước lên mặt người ta ở bên cạnh kia đã được tính là rất tuyệt rồi.


“Ôi.” Ông già có hơi buồn rầu: “Anh biết không, cái giá của việc giúp thăng cấp chính là mất đi mấy chục năm vốn có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn, trực tiếp trở về với cát bụi.”


Mập mạp liếm môi: “Vậy vất vả cho ngài rồi.” Lúc này, cho dù là người miệng lưỡi trơn tru như mập mạp cũng biết rõ đạo lý nói dài nói dai thành nói dại.


“Cho nên, anh chuẩn bị sẵn sàng một chút đi.” Ông già bảo.


“Ừm được.” Mập mạp hít một hơi thật sâu, áp chế bản thân không lộ ra vẻ vui mừng, không có cách nào khác, đối mặt với sức hút thăng cấp thành thính giả cao cấp không có bao nhiêu người có thể cưỡng lại được.


“Anh vui cái gì, tôi kêu anh ta chuẩn bị cơ mà .” Ông già duỗi tay chỉ vào Tô Bạch: “Ha ha, cho đến một cước đó tôi mới hiểu rõ tại sao cứ vài năm tôi lại nhàm chán đến mức phải mở tiết điểm cho người ngoài tiến vào, thật ra trong lòng tôi cũng muốn kết thúc cuộc sống nhàm chán và không có ý nghĩa này của mình sớm một chút.”


“…” Mập mạp.


Chương 1135

Bình Luận (0)
Comment