Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1148 - Chương 1148 Người Phụ Nữ Mang Thai Hộ 1

Chương 1148

Người Phụ Nữ Mang Thai Hộ 1


“Con trai… con trai… con trai của tôi… con trai của tôi…”


Những tiếng gọi hơi thê lương cũng mang theo một chút vẻ sầu não, về mặt tình cảm có thể nó không mãnh liệt đến vậy, nhưng dưới sự trầm bổng cũng bắt được vẻ đau buồn chân chính đó.


Tô Bạch sớm đã không còn là chàng trai trẻ cảm thấy hơi khẩn trương khi vừa mới giết người trong câu lạc bộ đêm ngày trước nữa, lúc này cho dù hắn nghe thấy tiếng kêu phụ nữ “con trai con trai” đột nhiên truyền vào trong tai, nhưng vẫn không hề đả động gì như cũ.


Tô Bạch liếc mắt nhìn quanh lại không thấy xung quanh có bất cứ người phụ nữ nào đang trong trạng thái đau khổ hết, đương nhiên hắn cũng biết rõ âm thanh này có thể truyền thẳng vào linh hồn mình một cách rõ ràng như vậy cũng không phải thứ mà người bình thường có thể làm ra được.


“Con trai… con trai… con trai của tôi… con trai của tôi…”


Giọng nói còn đang tiếp tục nhưng hắn vẫn không nhìn thấy gì, nhưng có một điểm có thể xác định được đó là hình như đối phương cách mình càng ngày càng gần, nếu như vật lý học có thể nổi lên tác dụng vào lúc này.


Đôi mắt của hắn hơi híp lại, lúc này phản ứng đầu tiên của hắn là có một thính giả cường hóa hệ tinh thần nào đó đang trốn ở trong tối ra tay với mình, nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, lẽ nào đối phương không biết mình đã thăng cấp thành thính giả cao cấp cho nên mới tới tìm mình báo thù với thái độ thân thiện như vậy? Nếu đối phương là thính giả cao cấp vậy lý do đó lại càng không hợp lý hơn. Giới thính giả cao cấp và giới người có thâm niên là hai giới hoàn toàn không cùng cấp bậc, trước đây mình có đắc tội với người ta thế nào thì ít nhất cũng không thật sự đắc tội với vị thính giả cao cấp nào, hơn nữa còn khiến bọn họ phải tới tìm mình báo thù ngay sau khi mình vừa mới thăng cấp cả.


Vậy rốt cuộc âm thanh đó là sao?


Không biết tại sao, Tô Bạch cảm thấy tâm cảnh của mình lại bị quấy nhiễu bởi âm thanh này. Đây mới là chỗ khiến hắn khó hiểu nhất, với tâm cảnh của hắn hiện tại, tuy rằng không cao thâm bao nhiêu thậm chí có thể yếu hơn hai người hòa thượng và Gia Thố rất nhiều, nhưng vì kinh nghiệm đặc biệt của mình và tính cách gần như vặn vẹo của mình ngược lại đã hình thành một loại phòng tuyến tâm lý đáng sợ khiến hòa thượng cũng vô cùng ngưỡng mộ, cho dù là cái bẫy tâm lý do Phát Thanh đặc biệt thiết lập ra nhắm vào thính giả trong thế giới chuyện xưa cũng rất hiếm nổi lên được tác dụng gì với mình.


Nhưng đúng lúc này ở ngay bên ngoài nhà ga sân bay, tâm cảnh của mình lại nổi lên gợn sóng như vậy.


Đột nhiên hắn quay người lại, vốn dĩ sau lưng là tường kính của nhà ga sân bay nhưng khi hắn quay người qua, lại nhìn thấy trong tấm kính phản chiếu ngoại trừ mình ra còn có một người phụ nữ với gương mặt tiều tụy mặc áo bệnh nhân.


Ánh mắt của người phụ nữ rất trống rỗng cũng rất mơ hồ, dường như trong mắt hoàn toàn không có Tô Bạch nhưng đối tượng mà bà ta gọi rất rõ ràng chính là Tô Bạch.


Bà ta đang không ngừng đi ra bên ngoài trông như muốn đi ra khỏi tấm kính, hai cánh tay của bà ta từ từ giang ra như định ôm Tô Bạch vậy nhưng trên mặt cô ta lại rất mơ hồ.


Đây không phải quỷ cũng chẳng phải linh, Tô Bạch biết rất rõ điểm này bởi vì hắn không cảm giác được quỷ khí, hơn nữa hình như cũng không phải ảo thuật mà người khác sử dụng nhắm vào mình. Tô Bạch không biết người cường hóa hệ tinh thần nào có thể không có bước đệm hay bất cứ sự chuẩn bị gì, mà đã có thể thành công làm nhiễu tâm cảnh của mình ngay từ chữ đầu tiên.


Cho dù bây giờ hắn vừa mới thăng cấp thành thính giả cao cấp nhưng cũng không hiểu rõ tình hình trong vòng thính giả cao cấp cho lắm, thậm chí gần như có thể nói là mù tịt, nhưng hắn cũng kết luận cho dù là người cường hóa hệ tinh thần trong giới thính giả cao cấp cũng không thể làm được đến mức quấy nhiễu tâm cảnh của mình trong nháy mắt được.


Lẽ nào là thính giả cấp đại lão nhàn rỗi sinh nông nổi chạy ra đây đối phó với mình?


Vậy lại càng không có khả năng, không nói đến sau khi chuyến xe lửa lần trước lái đi bây giờ trong hai giới thính giả lớn như phương Đông và phương Tây chỉ còn lại mấy thính giả cấp đại lão, mà tính cả mấy năm gần đây vừa thăng cấp vào cũng không có đến bao nhiêu, mình thật sự không có mặt nào thu hút người ta chủ động đi qua đối phó với mình lại còn thần long thấy đầu không thấy đuôi như vậy nữa.


Vậy rốt cuộc người phụ nữ này là ai?


“Con trai… con trai… con trai của tôi…”


Vậy mà hai cánh tay của người phụ nữ lại xuyên qua tấm kính gần như muốn ôm Tô Bạch vào trong lòng, Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tay của người phụ nữ cũng dần dần ôm mình lại.


Tô Bạch đang tự hỏi người phụ nữ này rốt cuộc là ai?


Có thể trong nháy mắt quấy rầy tâm cảnh của mình rất có khả năng là người có liên quan đến mình, thậm chí là có quan hệ rất mật thiết. Nếu là như vậy thật ra sự lựa chọn còn lại rất ít, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn rất nhiều.


Đầu tiên, người phụ nữ này không có khả năng là ‘vợ” của Tô Dư Hàng cũng chính là bà mẹ hờ đó của mình, với tính cách và thủ đoạn làm việc của người phụ nữ đó, thay vì nói bà ta biến thành một bộ dáng tiều tụy như vậy chạy ra ngoài gào khóc “con trai con trai muốn ôm” còn chẳng bằng kêu bà ta trực tiếp tự đập vào ót phá hủy thần hồn rồi hồn phi phách tán còn hơn. Người phụ nữ đó chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện trước mặt này và cũng không có khả năng bày ra được thái độ như thế.


Bà ta có thể trực tiếp mượn dùng cơ thể của em gái sau đó cho bà ấy tự mình trở về nhà nằm trên giường thối rữa mà còn không thấy thương tiếc chút nào, đối với con trai mình thì lại coi thành vật thí nghiệm thoải mái nhào nặn và đùa nghịch, người phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ không thể là bà ta.


Vậy còn là ai được nữa?


“Con trai… con trai…”


Chương 1148

Bình Luận (0)
Comment