Chương 1166
Nguyền Rủa! 1
Cảm giác của Tô Bạch hiện tại giống như đang đeo kính thực tế ảo xem phim ngắn trưởng thành vậy, bây giờ kính thực tế ảo còn rất vô bổ, hơn nữa rất nhiều người mua nó ngược lại không phải để theo đuổi tính trò chơi mà chỉ là muốn trải nghiệm loại cảm giác của góc nhìn thứ nhất khi phim mà thôi.
Cũng giống như Tô Bạch lúc này, chỉ là góc nhìn thứ nhất này đã thay đổi rồi, bây giờ hắn đang thay thế vào góc nhìn nữ, thấy một người đàn ông đã cởi sạch quần áo leo lên giường.
Lúc này bày trước mặt Tô Bạch có hai lựa chọn, một là cưỡng chế từ bỏ trải nghiệm đọc ký ức lần này, cách khác thì lại là kiềm chế sự ghê tởm tiếp tục nhìn tiếp, cũng may tố chất tâm lý của hắn vẫn luôn vững vàng, lại thêm vừa rồi còn nuốt con lươn sống đó xuống nữa, nên hiển nhiên lúc này chuyện trước mắt này cũng rất ghê tởm và buồn nôn đấy nhưng Tô Bạch vẫn rất gắng gượng được, điều quan trọng nhất là nếu đối với xác nữ này mà nói, ký ức quan trọng nhất chính là một khắc bị hiếp dâm này ngày trước vậy Tô Bạch cũng chịu thua.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy sự việc chắc hẳn có cơ hội xoay chuyển.
Quả nhiên, ngay khi người đàn ông cúi đầu xuống hai tay bắt đầu định trượt lên người cô gái thì đột nhiên một thanh chủy thủ xuất hiện, chắc hẳn cô gái đã giấu chủy thủ dưới người trước đó, lúc này trực tiếp ra tay đâm thẳng vào ngực người đàn ông.
“Phập…”
Hai tay của người đàn ông nắm chuôi chủy thủ đâm vào ngực mình rồi lảo đảo ngã xuống, trong lúc nhất thời máu chảy như mưa, chắc hẳn đã đâm vào cơ quan nội tạng quan trọng nào đó vì không phải đang chảy máu mà là đang phun máu, chỉ trong phút chốc tấm chăn cũng đã bị nhiễm một màu đỏ tươi.
“Cô…”
Người đàn ông duỗi một tay ra chỉ vào cô gái, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, đầu lệch đi dựa vào bên giường hoàn toàn ngã quỵ xuống, đây chính là chết đến không thể chết hơn được nữa.
Từ đầu đến cuối, lời mà người đàn ông nói thật ra hoàn toàn không phải tiếng Hán mà là một loại ngôn ngữ khác. Tô Bạch không phải chuyên gia ngôn ngữ cho nên không thể phân biệt được, nhưng hắn đang ở góc nhìn thứ nhất của cô gái có thể cảm giác được cảm xúc và suy nghĩ của cô gái, cho nên những lời mà người đàn ông nói đó tuy rằng hắn không hiểu, nhưng vẫn có thể hiểu được ý tứ.
Cô gái bò dậy, dường như cô ta có hơi không dám tin vào toàn bộ mọi thứ trước mặt, vậy mà mình… vậy mà mình thật sự đã giết chết anh ta rồi.
Bởi vì Tô Bạch có thể nhìn thấy hai tay của cô gái đang run rẩy thông qua góc nhìn của cô ta, một loại tâm trạng khẩn trương và khủng hoảng đang lan ra.
Nếu chuyện này đặt ở hiện tại vậy đây chính là biểu hiện nghiêm trọng của bạo lực gia đình, trên thực tế vợ giết chồng hoặc là chồng giết vợ ở thế giới hiện thực thật sự là chuyện rất thường thấy, đương nhiên dựa theo tình hình trước đây để xét, thì hình như người đàn ông này và cô gái không phải vợ chồng, ngược lại có hơi giống với cảm giác Doãn Chí Bình lén ăn Tiểu Long Nữ ngày trước vậy.
Bởi vì khi người phụ nữ xuống giường là cả người lăn thẳng xuống, tứ chi bủn rủn, vô lực, rõ ràng là đã trúng độc gì đó. Nhưng một đao vừa rồi đâm nhanh chuẩn và độc như vậy là đã xảy ra chuyện gì?
Thật sự là vì sự trong sạch của mình sắp bị vấy bẩn nên vũ trụ nhỏ bùng nổ sao?
Tô Bạch chỉ là một khán giả cho nên chỉ có thể phân tích thông qua góc nhìn giới hạn mà “tấm kính” cho, mà không thể đứng ở bên cạnh cô gái hỏi cô ta, này, rốt cuộc có phải cô bị trúng độc không đấy?
Người phụ nữ lảo đảo vừa bò vừa chạy, chạy được vài bước lại ngã một cái, căn phòng này rất rộng không giống phòng ngủ truyền thống của người Hồ, ngược lại có hơi giống cung điện trong hoàng cung.
Thế nhưng, ngay khi người phụ nữ sắp tới cửa phòng ngủ, lúc này cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra.
Một đám người hầu mặc đồ màu trắng chậm rãi tiến vào, vây xung quanh một người phụ nữ mặc áo bào màu đen, những người phụ nữ khác đều đeo khăn che mặt không nhìn rõ được gương mặt thật nhưng duy chỉ có người phụ nữ mặc áo bào đen này là không mang khăn che mặt đó, nhưng trên mặt của người phụ nữ mặc áo bào đen toàn là vết rỗ trông như tổ ong, hơn nữa còn đang tự mình chậm rãi nhúc nhích lúc mở lúc khép, người bình thường liếc mắt nhìn cô ta có khả năng đều sợ đến sinh bệnh.
Người phụ nữ quỳ xuống, dập đầu với người phụ nữ mặc áo bào đen.
Người phụ nữ mặc áo bào đen chỉ nhìn chằm chằm cô gái và mỉm cười, nhưng biểu cảm trên mặt cô ta lại không nổi lên được một chút tác dụng nào của mỉm cười.
“Tôi kêu cô tới làm người phụ nữ của anh ta để tôi dễ tiếp quản quốc gia của anh ta, bây giờ cô giết anh ta rồi vậy bao nhiêu công sức hòng có được quốc gia này của tôi đều sẽ lãng phí bao nhiêu, cô biết không?”
Cô gái vẫn quỳ đấy run lẩy bẩy.
Người đã chết rồi, đã bị cô ta giết chết, cô ta không có gì hay để nói nữa.
Điều này khiến Tô Bạch ở bên làm khán giả rất không hài lòng, mẹ kiếp, con nhãi nhà cô cũng phải xin tha thứ, cũng phải giải thích đi chứ, đến rắm còn không đánh một cái thì làm sao lão tử nhận được tin tức, làm sao biết được rốt cuộc đang là thời đại nào, quốc gia nào?
Nhưng cô gái này giống như đã nhận mệnh, cam lòng chịu sự trừng phạt cho nên không nói một lời mà cứ đợi sự trừng phạt của mình như vậy.
“Nếu cô đã không muốn cho đàn ông đụng vào cô vậy tôi sẽ thành toàn cho cô.”
Trong một nếp nhăn trên mặt người phụ nữ mặc áo bào đen lại có một con giun chui ra, con giun bò ra từ trên mặt cô ta sau đó từ trên người cô ta bò xuống dưới mặt đất, cuối cùng bò đến trước mặt cô gái.
Cô gái nhìn con giun trước mặt này, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn.
Mà Tô Bạch thì lại nhìn thấy rõ ràng, mẹ nó, đây không phải là con lươn đó hay sao, cô gái này đã bị gieo lươn từ lúc này rồi sao?