Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1167 - Chương 1167 Nguyền Rủa! 2

Chương 1167

Nguyền Rủa! 2


Thân là khán giả, bạn phải học cách tự biên tự diễn, bởi vì có vài đạo diễn chơi rất giỏi, cố tình gây hồi hộp, cái đó gọi là để lại không gian tưởng tượng, nhưng có vài đạo diễn trình độ kém khiến khán giả phải bổ sung rất nhiều thứ, cộng thêm cô gái này lại không nói chuyện nên Tô Bạch chỉ có thể liều mạng tự biên tự diễn.


Trước đó vài lần hấp thụ máu của Vampire cổ xưa Tô Bạch đều nhận được những thông tin giá trị quan trọng.


Con giun bò thẳng một đường từ đầu gối của cô gái lên, cuối cùng chui vào trong mũi của cô ta, Tô Bạch dường như cũng có một loại cảm giác dị vật chui vào trong mũi mình, nó trơn tuột hơn nữa cuối cùng còn tuột thẳng xuống dưới, có thể cảm giác có thứ gì đó đang nhúc nhích.


“Được rồi, có thể xây một phần mộ cho cô ta, đây là sự trừng phạt của tôi dành cho cô, cô có phục không?”


Cô gái lại càng cúi đầu cung kính hơn tỏ vẻ chịu phục.


“Trừ phi có người đàn ông bằng lòng nảy sinh quan hệ với cô, bằng không lời nguyền này vẫn sẽ tra tấn cô.” Người phụ nữ áo đen nói xong lại bật cười với vẻ Âu Mỹám: “Nhưng tôi rất mong đợi, không biết mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm sau, có người đàn ông nào bằng lòng làm chuyện đó với cô hay không?”


Lúc này Tô Bạch mới hiểu ra, chẳng trách xác nữ chẳng hiểu sao lại nói “giao phối” với mình, đây là tâm bệnh của xác nữ, cũng là lời nguyền vẫn luôn đeo bám cô ta, cô ta cần một người đàn ông tới giao phối với mình để kết thúc lời nguyền.


Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà tám trăm năm trước xác nữ lại bị hòa thượng trong chùa phát hiện hơn nữa còn bị một thế hệ lạt ma đó mang về trấn áp.


Thử tưởng tượng một hình ảnh, liệu khi mỗi một thế hệ lạt ma đang thực hiện củng cố phong ấn có từng đụng phải tình cảnh xác nữ này đột nhiên mở miệng nói: “Muốn giao phối” không?


Nhưng rất dễ nhận thấy, thẩm mỹ của mấy đời lạt ma vẫn còn.


Đến cuối cùng, xác nữ bị Gia Thố tặng vào tay Tô Bạch như một món quà, đây hoàn toàn là một bi kịch, so với các lạt ma trấn áp cô ta thì Tô Bạch quả thực chính là một BUG, trước đây các thế hệ lạt ma chỉ có thể trấn áp rồi lại trấn áp cô ta mà không thể làm được gì cô ta, đến thế hệ này, Gia Thố trở thành thính giả trước đã sớm đột phá giới hạn thực lực mà các thế hệ lạt ma có thể đạt đến được, nhưng đối với cô ta mà nói cũng không phải chuyện gì to tát đến vậy. Mà khi đối mặt với Tô Bạch, hắn lại đánh cho cô ta tơi bời một trận một cách đơn giản thô bạo hơn, cuối cùng khiến cho con lươn không biết đã ở trong cơ thể của cô ta bao nhiêu năm bò ra ngoài rồi bị Tô Bạch gói lá nuốt xuống.


Nói thật, hắn cũng thấy người phụ nữ này hơi đáng thương, khi chịu sự trừng phạt lại không lên tiếng nào mà chỉ cam tâm tình nguyện, cảnh ngộ sau đó cũng chỉ có thể dùng “bi thảm” để hình dung.


Cuối cùng, hình ảnh hoàn toàn tối đen, chắc hẳn cô gái đã chết, Tô Bạch có thể cảm giác được loại cô đơn này, đây là cảm giác của cái chết, cô gái đã chết và vào hầm mộ.


Quốc gia này chắc hẳn đã không còn nữa nhưng xác nữ thì vẫn còn, bởi vì lời nguyền vẫn còn.


Tô Bạch không biết người phụ nữ mặc áo bào đen đó là ai nhưng sở thích ghê tởm của đối phương và thủ đoạn tra tấn người quả thật khiến người ta cảm thấy khâm phục, đây là chết cũng không cho bạn chết thậm chí sau khi chết mấy trăm năm vẫn khiến bạn phải chịu sự sỉ nhục.


Ký ức vẫn chưa chấm dứt, cho dù bây giờ là bóng tối nhưng Tô Bạch có thể cảm giác được sự trôi qua của thời gian, cái này giống như một bộ phim dài hai tiếng, năm phút mở đầu đã có tình huống còn một trăm mười phút giữa toàn là màn đen, nhưng đã được ấn tua nhanh rồi.


“Sạt… sạt… sạt…”


Xung quanh truyền tới tiếng ma sát dữ dội, Tô Bạch có thể cảm nhận được các loại cảm giác đều đang hồi phục, thời gian cũng khôi phục lại như thường. Đoạn ký ức này chắc hẳn được chia thành hai phần, ít nhất thì từ khoảng cách thời gian được chia thành như vậy, đoạn thứ nhất dài năm phút và đoạn sau có khả năng cũng có độ dài tương tự, ở giữa đều là thời gian tua nhanh của thi thể nằm trong mộ mình.


“Ầm!”


Nắp quan tài bị phá mở, bên ngoài là một bầu trời sao, xác nữ chậm rãi mở mắt, không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, cho dù là một con heo bạn kêu nó ở trong môi trường và vị trí phong thủy đặc biệt hơn một nghìn năm đều có thể biến bạn thành cái đầu heo trên bàn thờ.


Nắp quan tài bị mở ra và xác nữ mở mắt, đây là tiết tấu xác chết sắp vùng dậy, giống như khi xem phim Hollywood một đoạn dài đằng trước đều xoay quanh việc cứu vớt thế giới máu chó ghê tởm để làm nền, đến cuối cùng sắp tới cao trào lại thực hiện các hiệu ứng đặc biệt, thân là khán giả duy nhất, trong lòng Tô Bạch thật sự có hơi hưng phấn cũng không biết là ai xui xẻo đi mở nắp quan tài này.


Nhưng rất nhanh, hắn đã không còn tâm trạng xem phim nữa bởi vì một đoạn đối thoại phát ra từ phía trên quan tài: “A di đà phật, cỗ quan tài này vẫn chưa đủ năm.” Đây rõ ràng là một hòa thượng hơn nữa nghe giọng nói chắc hẳn tuổi tác đã rất lớn rồi.


“Ôi, trong bụng của người phụ nữ này còn có đồ nữa, đáng tiếc thời gian thật sự chưa đủ, nếu như không phải chúng ta gặp được ở nơi này mà đổi lại là trong hoàn cảnh bình thường vậy thật sự có thể làm thành một bữa ăn khuya.”


Ngay khi Tô Bạch nghe thấy giọng nói này đột nhiên trái tim của hắn như bị bóp nghẹt, giọng nói này rất quen, đây là giọng nói của vị nằm trong quan tài ở nơi chứng đạo đó, Tô Bạch từng nằm trong quan tài bên cạnh ông ta một tháng nên hắn tuyệt đối sẽ không nhớ lầm, giọng nói này là của người đàn ông trung niên có dáng người to béo đó.


“Chớ có lên tiếng!” Đây là giọng nói của người đàn ông thứ ba: “Bỏ đi, không kịp nữa rồi…”


Ông ta là… ông ta là!


Trong đầu Tô Bạch lập tức hiện ra một bức ảnh cũ, đó chính là bức ảnh mà hòa thượng ở Sùng Thánh tự, Đại Lý đã tìm được cho mình, trong bức ảnh có ba người, một người là lão hòa thượng, một người là người đàn ông trung niên có dáng người to béo, và còn một người nữa…


Chương 1167

Bình Luận (0)
Comment