Chương 1168
Cô Ta Còn Sống! 1
“Nếu là trước kia, anh chỉ có thể cho rằng đây là một chuyện thần quái.”
Hai người cũng đã ăn khuya xong và rời khỏi quán cơm mở tại nhà, buổi tối cũng không có nơi nào thích hợp để nói chuyện nên dứt khoát cùng nhau ngồi trong xe cảnh sát của Sở Triệu.
“Nhưng bây giờ anh thật sự hơi muốn suy nghĩ một chút.”
Sở Triệu một tay cầm ảnh tay còn lại thì kẹp điếu thuốc, nhíu mày nói.
“Nhưng chúng ta là thính giả.” Huân Nhi bảo: “Nếu như chúng ta là người bình thường vậy thật ra rất dễ giải thích thôi, nhưng chúng ta là thính giả, làm sao có thể xóa ký ức của chúng ta được.”
Một điểm mạnh nhất của Phát Thanh chính là có thể tiến hành xử lý một thính giả đã chết bằng một cách bình thường nhất, người thân của anh, bạn bè của anh, và những người có quan hệ tốt với anh đều sẽ cho rằng người này ra đi rất bình thường.
Đây đã là một loại sức mạnh vượt qua khả năng lý giải của người bình thường thậm chí cũng vượt khỏi khả năng lý giải của thính giả.
Giống như năm đó Lệ Chi có thể xóa sổ thành phố Luân Đôn nhưng cô ta cũng không thể trực tiếp thay đổi suy nghĩ trong đầu một vài người, hơn nữa còn làm đến mức “là điều hiển nhiên.”
Sử dụng một câu hát trong [Bài hát của bảy đứa con]: Nhưng những gì bọn họ cướp đi là xác thịt của con, mà mẹ vẫn bảo vệ linh hồn trong con như cũ.
Nhưng dưới sự can thiệp của Phát Thanh, ngay cả linh hồn của bạn cũng không phải của chính bạn nữa.
“Chậc chậc, anh cũng không thể hiểu nổi một điểm này, theo lý mà nói, ví dụ em chết rồi và anh biết em chết thế nào bởi vì Phạt Thanh sẽ không thay đổi ký ức của một thính giả như anh.” Sở Triệu lắc đầu: “Nhưng vẫn không hiểu nổi.”
Phát Thanh chỉ thay đổi ký ức của người bình thường mà không thay đổi ký ức của thính giả, bằng không nếu như đối xử bình đẳng sẽ xuất hiện một hình ảnh rất buồn cười, ví dụ như thính giả A và thính giả B nói chuyện, bọn họ trao đổi thông tin về thính giả mà mình biết, thính giả C xảy ra tai nạn giao thông chết rồi, thính giả D thì chết đuối còn thính giả E thì ngã cầu thang chết toi, hình ảnh này phải mâu thuẫn cỡ nào.
“Thật ra chúng ta vẫn luôn có một người bạn, cô ta vẫn luôn ở chung với chúng ta một cách rất hòa hợp, thậm chí có thể còn tham gia lần tụ họp sau khi mua xong bia mộ đó của chúng ta đó đã rất đủ để chứng minh vấn đề rồi, bằng không bạn bè bình thường cũng sẽ không có loại đãi ngộ đó, ngày đó ngay cả Cố Phàm chúng ta cũng không hẹn tới.
Sở Triệu, anh biết không có một vài khả năng thật ra em đã nghĩ qua rồi, nhưng kết quả của mỗi lần suy nghĩ lại khiến sau lưng em có một loại cảm giác rùng mình.
Thử tưởng tượng xem anh vẫn luôn cho rằng mình nhớ rõ cuộc đời, hóa ra vẫn luôn có một người có quan hệ rất tốt với anh hơn nữa vẫn luôn tham gia vào cuộc sống của anh mà anh lại quên mất, nhưng sau khi toàn bộ ký ức có liên quan đến người đó bị xóa mất, anh thậm chí còn không có lấy một chút cảm giác khó chịu nào, ngay cả một chút lỗ hổng cũng không có.”
“Nói không chừng là ở nơi nào đó đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó thì sao?” Sở Triệu phun một hơi thuốc ra: “Vấn đề là tại sao lại đúng lúc có thể nhìn thấy cô ta trong bức ảnh này? Anh vẫn đang nghi ngờ có khả năng cô ta thật sự chỉ là một vong hồn có cấp bậc khá cao, hoặc là chúng ta đã dẫn về từ khu nghĩa trang vào hôm đó, nhất thời nổi lên hứng thú theo chúng ta ra ngoài cùng nhau ăn bữa nướng rồi lại nghịch ngợm gây chuyện một chút, khi chúng ta tự sướng thì lại qua đây gia nhập vào ống kính?
Chỉ là vì thực lực của chúng ta khá thấp cho nên không cảm giác được, hơn nữa anh và em cũng không phải cường hóa mấy thứ như đạo sĩ và hòa thượng.”
“Động não chút đi Sở đại cục trưởng của em, bình thường anh dùng loại tư duy rối loạn và phá hoại này để phá án ấy hả?” Huân Nhi thở dài một hơi, ngón tay chỉ vào mặt một người đàn ông trong bức ảnh: “Chúng ta không cảm giác được còn có thể nói là bình thường nhưng anh ấy, anh ấy cũng ở đó khi ấy, làm sao anh ấy có thể không cảm giác được giữa chúng ta xuất hiện một con quỷ được?”
Người Huân Nhi chỉ vào hiển nhiên chính là Tô Bạch.
Sở Triệu hé miệng nhưng cũng không thể không thừa nhận phân tích của Huân Nhi rất đúng, chỉ riêng điểm này đã đủ để giả thiết trước đó của mình hoàn toàn bị phủ định, bởi vì Tô Bạch cũng có mặt ở đó. Hắn không có khả năng không cảm giác được bên cạnh còn có một con quỷ sáp tới, trừ phi con quỷ đó mạnh đến mức hoàn toàn ngăn cản được cảm giác của hắn, nhưng con quỷ hoàn toàn có thể ngăn cản cảm giác của Tô Bạch phải đáng sợ đến mức nào?
“Đúng rồi, ngược lại anh đã nhắc nhở em đấy, mau, lái xe đi.” Huân Nhi giục.
“Đi đâu?” Sở Triệu vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Đồ ngốc, đi đến nghĩa trang chứ gì nữa.”
...
Mấy nơi như khu nghĩa trang này cho dù là qua đây vào ban ngày mùa hạ thì bạn vẫn sẽ cảm thấy rất mát, thậm chí còn là hơi lạnh... huống chi còn là qua đây sau nửa đêm, cũng thật tràn ngập loại không khí Âu Mỹám đó.
Sau khi Sở Triệu đỗ xe đã cùng Huân Nhi tiến vào khu nghĩa trang, với năng lực của bọn họ hiện tại muốn trốn tránh bảo vệ gác đêm ở khu nghĩa trang hiển nhiên là một chuyện rất đơn giản. Mục tiêu của hai người rất rõ ràng, đó chính là tìm mộ phần mà ba người đã mua trước đó.
Sau khi tới vị trí chính xác rồi, Huân Nhi dùng di động mở đèn pin chiếu sáng, đầu tiên là nhìn tấm bia của Tô Bạch, sau đó chính là bia mộ của mình, cuối cùng chính là Sở Triệu, khi chuẩn bị kiểm tra bia bộ thứ tư liền kề với đó, cô ta đặc biệt liếc mắt nhìn Sở Triệu thấy Sở Triệu cũng nuốt một ngụm nước miếng.
Rõ ràng hai người đều biết rõ, trong một vài chuyện rốt cuộc suy đoán của đám người mình có phải thật hay không ở giây tiếp theo có thể nhìn thấy chân tướng.