Chương 1170
Vô Gián Địa Ngục! 1
Có câu nói có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, nếu như nói mới đầu Tô Bạch thích thân phận thính giả này là vì có thể tiến vào thế giới chuyện xưa thỏa mãn nhu cầu thần kinh đặc biệt của mình, thì hiện tại, tính năng động tự giác của hắn lại ném lên người con trai mình, cho nên hắn phải trở nên mạnh hơn sau đó đi tìm một nam một nữ đó để báo thù.
Từ góc nhìn của người thứ ba ở bên cạnh mà nói, một đời của Tô Bạch thật không trọn vẹn đồng thời cũng rất trắc trở, chỉ vì tính cách và lực ý chí có thể nói là biến thái đó của bản thân hắn mới khiến người có hơi bỏ qua những gì mà hắn trải qua.
Có đôi khi chính Tô Bạch cũng đang nghĩ, có phải bé con bị ôm đi mất cũng là bọn họ cố tình làm hay không, có khả năng bọn họ không muốn nhìn thấy mình tiếp tục sa sút cả ngày con trai dài con trai ngắn, phỏng chừng vẻ chán nản của mình đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ, mà bây giờ mình đang cực kỳ khao khát theo đuổi sức mạnh mình ngược lại mới là thứ mà bọn họ càng vui lòng nhìn thấy hơn.
Nhưng thật sự là không có cách nào khác, cho dù bây giờ trong lòng biết rõ mình vẫn đang đi theo thiết lập của đối phương, nhưng ngoại trừ bất chấp khó khăn tiếp tục đi tiếp thì thật sự không có sự lựa chọn nào khác.
Cũng may, dù sao một nam một nữ đó cũng không phải Phát Thanh, ít nhất thì không đại diện cho thân phận tối cao tuyệt đối, chỉ cần không phải Phát Thanh thì Tô Bạch có tự tin vật bọn họ xuống.
Bọn họ vạch kế hoạch với mình, đến cuối cùng có thể tính kế thành công hay không còn phải xem Tô Bạch có thật sự phối hợp diễn với bọn họ hay không đã. Lúc trước khi Thiên triều lên nắm quyền cũng đối xử rất tùy tiện với Nhật Bản, cho dù chính phủ Mãn Thanh bị người phương Tây bắt nạt và làm mất mặt cỡ nào thì ít nhất, việc nhào nặn và mỉa mai người Nhật vẫn không thành vấn đề. Hạm đội Bắc Dương của Lý Hồng Chương từng hành quân qua Nhật Bản đã lên bờ để bổ sung một chút vật tư, dọa cho trên có Thiên Hoàng Nhật Bản dưới có người dân bình thường đều sợ đến run rẩy, nhưng sau này chiến tranh Nhật–Thanh đã trực tiếp thay đổi vận mệnh của hai nước.
Lấy một ví dụ này thật sự không thích hợp cho lắm, nhưng Tô Bạch không để ý xem nó có thích hợp hay không, tóm lại con người cần một chút hạt giống tâm hồn để bù đắp, cho dù là hạt giống đen hay là hạt giống trắng thì Tô Bạch đều bằng lòng nuốt một hơi, đúng là sau này phải đối mặt với một nam một nữ đó, cả thể xác lẫn tinh thần đều phải chịu áp lực rất lớn.
Giọng nói của Tô Dư Hàng xuất hiện bên trên, nhưng Tô Bạch lại không biết đây rốt cuộc là nơi nào, trên thực tế là bầu trời sao nhưng sao cũng chỉ có lác đác vài ông, hơn nữa tản ra một loại ánh sáng yêu dị, phía trên có ba người đang đứng cũng không hề lộ mặt, mà một câu nói “chớ có lên tiếng” cuối cùng của Tô Dư Hàng dường như đã thật sự phát hiện ra gì đó.
Lúc trước Tô Bạch đã từng nhìn thấy Tô Dư Hàng trong thế giới ký ức của mình, mà một lần này hình như Tô Dư Hàng cũng cảm ứng được gì đó, trước đó Phát Thanh đã từng ở trong thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh] tạo ra nhân bản vô tính của Tô Dư Hàng và bà mẹ hờ của Tô Bạch nhưng vẫn thất bại, rồng đen ở phòng bên cạnh cũng chết một cách khó hiểu, rất nhiều chi tiết đều có thể nói rõ sự mạnh mẽ hiện tại của một nam một nữ này, thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu sức mạnh này vượt khỏi ý nghĩa bình thường.
“Rắc!”
Không có quá nhiều thông tin, ngoại trừ ghi nhớ cách sắp xếp mấy ông sao trong tầm nhìn của mình ra thì Tô Bạch không nhận được thứ gì khác, nắp quan tài bị đóng lại nhưng rõ ràng không được kín cho lắm, trông có vẻ rất tùy tiện, mà hình như ba người trên đó cũng không có hứng thú bắt con lươn để chơi.
Sau đó cũng không biết là màn đêm tua nhanh thêm bao lâu nữa, thẳng cho đến một ngày, nắp quan tài trước đó không được đậy theo quy tắc dưới sự mài mòn của năm tháng đã xê dịch đi, sau đó xác nữ lại từ từ mở mắt.
“Vù!”
Tô Bạch cũng mở mắt, nhưng lúc này hắn đang đứng trong một phòng khách của nhà lão Phương, duỗi tay sờ mặt mình, đọc trí nhớ xem như đã kết thúc.
Gia Thố đưa một cốc trà cho hắn, Tô Bạch nhận lấy và ngồi lên sô pha.
“Hiệu quả lớn không?” Phật gia hỏi.
“Cảm ơn.” Tô Bạch vẫn chưa kịp chỉnh lại một vài pháp môn có liên quan đến cách sử dụng sát khí cương thi mà mình hấp thụ được, hiện giờ phần lớn tâm trí của hắn thật ra vẫn còn ở trong đoạn ký ức đó.
Rất rõ ràng, khi Tô Dư Hàng, lão hòa thượng và người đàn ông mập mạp đó mở nắp quan tài không phải đang trong dòng thời gian thuộc về bọn họ, vậy khi đó rốt cuộc ba người đó là đang ở nơi nào?
Là trong thế giới chuyện xưa? Hay là trong bí cảnh nào đó có thể thay đổi dòng chảy thời gian?
Câu nói của người đàn ông mập mạp đó: “Ôi, trong bụng của người phụ nữ này còn có đồ nữa, đáng tiếc thời gian thật sự chưa đủ, nếu như không phải chúng ta gặp được ở nơi này mà đổi lại là trong hoàn cảnh bình thường vậy thật sự có thể làm thành một bữa ăn khuya.”
Ở trong đoạn đối thoại này đã chứng tỏ khi đó chắc hẳn bọn họ không ở trong dòng chảy thời gian bình thường ở thế giới hiện thực.
“Ngây người gì thế?” Gia Thố thấy Tô Bạch có hơi thất thần mới hỏi, anh ta thấy hơi lo lắng có phải dược hiệu quá mạnh khiến linh hồn của Tô Bạch bị chấn động một chút rồi không.
“Phật gia, hỏi cậu một chuyện.” Ngón tay của Tô Bạch đặt trên bàn trà, bắt đầu trực tiếp vẽ ra, hắn vẽ là bầu trời sao đã nhìn thấy khi nằm trong quan tài trong hình ảnh ký ức trước đó.