Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1171 - Chương 1171 Vô Gián Địa Ngục! 2

Chương 1171

Vô Gián Địa Ngục! 2


Tuy rằng Tô Bạch không phải nhà thiên văn học, cũng không phải người có sở thích thiên văn, thậm chí trước đây khi làm thiếu gia cũng không có thói quen lôi kính thiên văn ra nhìn sao mỗi khi rảnh rỗi nhàm chán, nhưng ít nhất có một điểm hắn biết rất rõ, đó là bầu trời sao mà mình đã nhìn thấy trong hình ảnh ký ức trước đó chắc chắn không phải bầu trời sao trong thế giới hiện thực.


“Một điểm này, một điểm này, còn có một điểm này nữa, thứ nhìn thấy chỉ có nhiêu đây thôi, nhưng chắc hẳn cũng là một loại tinh tượng có thể liên kết lại được.”


Bàn trà là làm bằng thủy tinh nhưng Tô Bạch thật sự đã dùng ngón tay trực tiếp vẽ lên mặt bàn, từ đó cũng có thể thấy được một chút khả năng khống chế sau khi thăng cấp thành thính giả cao cấp.


Mới đầu lực chú ý của Phật gia ở trên ngón tay của Tô Bạch, lần này Tô Bạch trở về anh ta đã được nhìn thấy quá nhiều sự thần kỳ mà chỉ thính giả cao cấp mới có từ trên người hắn, giống như thứ mà mọi người chơi xưa nay không phải là một trò chơi, lại làm một ví dụ càng thông tục hơn, muốn tính ra sức mạnh của hai bên thì cho họ một thanh đao có kích cỡ như nhau, nhưng mình sử dụng lại giống như một đứa trẻ cầm đao vung loạn mà Tô Bạch thì lại giống như một người trưởng thành cầm đao, đều là đao nhưng khi dùng hiệu quả thật sự là khác biệt như trời và đất.


Nhưng rất nhanh, Phật gia đã bị tinh tượng mà Tô Bạch vẽ ra thu hút, đợi sau khi hắn lại miêu tả màu sắc của mỗi một ngôi sao và tia sáng phát ra, đôi mày của Phật gia lập tức nhíu chặt lại.


Nhìn thấy biểu cảm này của anh ta, trong lòng Tô Bạch biết ổn rồi, hai người Thất Luật và Phật gia đều là cao tăng đương đại, bác học đến mức đáng sợ, hỏi bọn họ một vài thứ, nếu không ngoài ý muốn đều có thể có được một vài phát hiện và thông tin.


“Đây là địa ngục A Tỳ.” Gia Thố nhìn Tô Bạch: “Vừa rồi cậu đã đọc ký ức của cô ta đúng không?”


“Chỉ là một đoạn.” Tô Bạch đáp.


“Cũng không có khả năng là toàn bộ cuộc đời được, bằng không cậu không phải cậu nữa rồi.” Lời này của Phật gia mang theo chút ý tứ sắc bén, thật ra cũng đúng thôi, nếu trực tiếp đọc hết từ đầu đến cuối ký ức của một người khác một lần, vậy đến khi đó bạn rốt cuộc là mình hay là một người khác? Bạn cảm nhận hỉ nộ ái ố trong toàn bộ cuộc đời của cô ta, đến cuối cùng bạn vẫn còn đơn thuần là chính bạn hay sao?


“Cậu biết Thần khúc của Dante chứ?” Gia Thố lại hỏi.


Tô Bạch gật đầu: “Ý của cậu là thứ tôi vừa nhìn thấy trong hình ảnh ký ức là địa ngục?”


“Tương tự như vậy, A Tỳ trong tiếng Phạn có nghĩa là “Vô Gián,” ý nghĩa tức đau khổ không có hồi kết. Phật giáo cho rằng khi con người còn sống làm việc xấu, sau khi chết sẽ rơi xuống địa ngục, trong đó, những người phạm phải tội nặng “thập bất thiện nghiệp” sẽ phải chịu đau khổ mãi mãi ở địa ngục A Tỳ. Lấy núi Tu-di làm trung tâm, bốn lục địa vây xung quanh nằm ở bốn hướng của núi Tu-di. Trong vùng biển Aral nằm giữa Kim Sơn và Đại Thiết Vây Sơn có bốn lục địa tức Đông Thắng Thần Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Châu Lư Châu và chín núi tám biển, đây là những thứ cấu thành tam thiên đại thế giới trong Phật giáo.


Vô Gián địa ngục nằm bên dưới Nam Thiệm Bộ Châu, ước chừng hai mươi ngàn “do tuần” tức là ba mươi mấy trăm nghìn kilomet, dựa theo ghi chép trong kinh Phật thì địa ngục A Tỳ “rộng và sâu hai mươi ngàn do tuần,” cũng chính là chín mươi tỷ kilomet vuông, tức gấp mười nghìn phạm vi lãnh thổ của Trung Quốc. Tinh tượng mà cậu vẽ và miêu tả chắc hẳn là chỉ có tinh tượng trong địa ngục A Tỳ, lấy sao làm trận pháp tức là toàn bộ trời đất đều là một trận pháp, không ngừng tinh luyện vong hồn và bóng tối trong thế giới này.”


“Vậy thật sự có nơi như Vô Gián địa ngục này sao?” Tô Bạch duỗi tay vuốt cằm mình một cái, vậy lúc đầu đám người Tô Dư Hàng đã đi tới nơi đó?


“Làm thế nào mới có thể tới được nơi đó?”


Sau khi trở thành thính giả, lại trải qua hình ảnh Tổ Long cầm ngọc tỷ đập vỡ con rồng đen, Tô Bạch cũng biết rõ có khả năng một vài chuyện xưa trong thần thoại và truyền thuyết thật sự cũng không phải là thần thoại.


“Tự sát là được.” Câu trả lời của Gia Thố rất dứt khoát.


“Cậu biết tôi không hỏi cái này.” Tô Bạch nhắc nhở.


“Thực ra cánh cửa của địa ngục thi thoảng sẽ mở ra ở nhân gian, ví dụ như bách quỷ dạ hành của Nhật Bản chính là một ví dụ trực tiếp nhất, cho dù là phương Đông hay là phương Tây, trong rất nhiều chuyện xưa thần thoại đều có cách nói của cánh cửa Địa Ngục này, nhưng về phần cụ thể làm thế nào mới tìm được địa điểm thì tôi không rõ, phần lớn vẫn dựa vào vận may đi.”


“Vậy không phải nói như không nói sao?” Tô Bạch lắc đầu, mình đã tìm được một vài manh mối về Tô Dư Hàng nhưng lại không thể tới được nơi đó, cảm giác này giống như đã làm một việc vô công vậy.


“Đợi Thất Luật trở về rồi bàn bạc với anh ta một chút xem, thật ra cách cưỡng chế đi vào cũng có.” Gia Thố nói với vẻ hơi do dự: “Nhưng tôi không biết cho dù là cậu của hiện tại cưỡng chế đi vào nơi đó liệu có nguy hiểm gì hay không, nói một cách thông tục thì Vô Gián địa ngục cũng chính là một vị diện khác biệt với thế giới hiện tại này.


Hai nhà Phật Đạo nghiên cứu siêu độ vong hồn vậy vong hồn được siêu độ sẽ đi đâu? Không phải cũng là tới nơi đó sao, nhưng đây là xuyên qua vị diện thế giới, không có cách tuyệt đối an toàn như ánh sáng trắng vừa lóe lên tất cả đã hoàn thành như của Phát Thanh. Nếu cưỡng chế đi vào nơi đó, đầu tiên không nói có thể thành công hay không mà cho dù đi vào, có khả năng đối với cậu cũng sẽ tạo thành sát thương rất lớn, dù sao vong hồn bị siêu độ và một người sống như cậu cũng là hai khái niệm khác nhau.”


Lúc này, đột nhiên di động của Tô Bạch vang lên, hắn vừa nghe Gia Thố nói chuyện vừa mở di động ra nhìn, là cuộc gọi của Sở Triệu, hắn nhấn vào nhấc máy.


“Alo.”


“Alo, Đại Bạch, cậu đang ở đâu?” Giọng nói ở bên Sở Triệu khá gấp.


“Tôi đang ở Thượng Hải, nói đi.”


“Cậu mau tới khu nghĩa trang, chính là chỗ lần trước chúng ta mua bia mộ ấy, xảy ra chuyện rồi, thật sự đã xảy ra chuyện rồi.”


Chương 1171

Bình Luận (0)
Comment