Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1172 - Chương 1172 Âm Mưu (Thượng) 1

Chương 1172

Âm Mưu (Thượng) 1


“Chuyện gì thế?” Gia Thố hỏi.


“Không nói rõ đã cúp máy rồi.” Tô Bạch lắc điện thoại: “Tôi ra ngoài một chuyến, đi chung không?”


“Đi đâu?”


“Tới nghĩa trang.”


“Một mình cậu có thể giải quyết tốt được, tôi đi tìm kiếm thêm một vài tư liệu.” Gia Thố nói rồi chỉ tay gõ lên bàn trà.


Quả thực, với thực lực của Tô Bạch hiện tại, mình có đi giúp hay không thật ra ý nghĩa cũng không lớn, ngược lại không bằng ở lại nơi này lại lật xem một vài sách cổ xem có thể tìm được một ít thông tin hay không.


“Đúng rồi, còn một việc muốn hỏi cậu một chút.” Tô Bạch vừa cầm chìa khóa xe vừa nói: “Hình như địa ngục đó có năng lực thay đổi dòng chảy thời gian nhưng chắc hẳn không phải thế giới chuyện xưa.”


Gia Thố gật đầu, ý bảo mình đã biết.


Tô Bạch đi ra khỏi cửa, chiếc Santana đó của mình vẫn đỗ ở chỗ cũ, sau khi lên xe và khởi động xe lại phát hiện ra xăng đã được đổ đầy, rõ ràng bình thường Gia Thố và hòa thượng cũng thi thoảng sẽ lái đi.


Hắn lái xe lên đường cao tốc trước rồi lại lấy di động gọi điện cho Sở Triệu. Nhưng đầu bên kia vẫn luôn hiển thị số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, nói thật, âm nhắc nhở này ở bảy tám năm trước ngược lại còn rất thường thấy, nhưng trong mấy năm gần đây trên cơ bản thiết bị liên lạc ngày càng hoàn hiện hơn cũng đã rất ít xuất hiện loại tình huống này, hơn nữa nghĩa trang cũng không phải nơi ngoại ô hoang dã gì.


Sau hai mươi phút Tô Bạch đã tới bên khu nghĩa trang, hắn đã phóng nhanh hết cỡ để qua đây.


Vừa xuống xe, Tô Bạch lại nhìn thấy ở vị trí cửa vào có một người đang đứng, đối phương cũng cảm giác được sự xuất hiện của hắn nên cũng quay người lại vẫy tay với hắn.


“Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, vốn dĩ còn định ngày mai mới tới đi tìm cậu uống trà.” Giải Bẩm vừa lấy khăn tay lau kính vừa nói, hình như anh ta cũng mới đến chưa được bao lâu, vẫn chưa tiến vào.


“Sao anh lại ở đây?” Tô Bạch chủ động đi qua đó, ý ngầm của câu này là đang hỏi, chuyện ở nơi này có phải do anh giở trò quỷ không, nếu là Giải Bẩm đang ở đây chơi thứ gì đó sau đó Sở Triệu bị nhốt ở bên trong, vậy cũng giải thích rõ mọi chuyện rồi.


“Tôi nói tôi vừa vặn đi qua gần đây cảm ứng được sóng dao động năng lượng ở nơi này thì cậu có tin không?” Giải Bẩm nhún vai với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Nhưng sau khu tới gần nơi này tín hiệu di động rất kém.”


“Tôi có hai người bạn đang ở đây.”


Tô Bạch nói rồi bước vào khu nghĩa trang, lúc này cho dù Giải Bẩm nói thật hay nói dối thật ra đều không cần thiết phải nghiên cứu sâu làm gì.


“Từ trường có hơi loạn.” Giải Bẩm cũng đi vào bên trong cùng Tô Bạch.


Quả thật, vừa tiến vào phạm vi thực tế của khu nghĩa trang đã có thể cảm giác được rõ ràng môi trường từ trường ở xung quanh có hơi hỗn loạn, nó có thể ảnh hưởng đến giác quan và nhận thức của con người ở một mức độ nhất định. Đối với người bình thường mà nói có khả năng chính là cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng Tô Bạch và Giải Bẩm đều là thính giả cao cấp nên hiển nhiên càng có thể cảm giác được chi tiết hơn.


“Phỏng chừng bạn cậu đang ở nơi đó đi.” Giải Bẩm duỗi tay chỉ vào khu vực văn phòng nằm ở vị trí phía tây khu nghĩa trang, nơi đó là một ngôi nhà một tầng màu xanh nhưng trang trí cũng không tồi, mà vị trí này chính là nơi phóng ra toàn bộ từ trường nhiễu loạn.


Tô Bạch đi về phía đó, Giải Bẩm vừa ngáp vừa đi theo hắn, nếu đã tới rồi vậy cũng không có lý do gì không đi xem thử, trên thực tế, anh ta chỉ đang cùng ăn bữa đêm với Lương Sâm trong một tiệm cơm gần đây, khi lái xe về hình như Lương Sâm cảm ứng được gì đó mới kêu Giải Bẩm qua đây xem thử, về phần anh ta thì lại tự mình đi về.


“Tô Bạch!”


“Tô Bạch!”


Hai tiếng gọi truyền ra từ trong vườn hoa phía trước văn phòng, sau đó Sở Triệu cả người toàn là máu bò ra khỏi nơi đó, bây giờ trông anh ta rất thê thảm.


Tô Bạch duỗi tay đỡ anh ta lên, hơi nhíu mày lại. Bởi vì hắn phát hiện ra ngoại trừ tinh thần của Sở Triệu có hơi rệu rã ra thì ngược lại cũng không có trở ngại gì cả, vết thương trên người nhiều nhưng cũng không sâu.


“Hầy.” Giải Bẩm đứng ở phía sau nở nụ cười: “Cảm giác cứ như túng dục quá độ vậy.”


Sở Triệu liếc mắt nhìn Giải Bẩm ở phía sau Tô Bạch với vẻ hơi vô lực, đối phương đang chế nhạo anh ta nhưng anh ta cũng không nổi nóng, cho dù là khi đối mặt với Tô Bạch anh ta cũng biết rõ sự chênh lệch địa vị của bản thân, nếu người đó đã có thể đi chung với Tô Bạch vậy hiển nhiên cũng là sự tồn tại cùng một cấp bậc với hắn, đối phương cũng sẽ không kiêng dè gì mình.


“Huân Nhi ở bên trong, khụ khụ…” Sở Triệu ho khan, bây giờ cơ thể anh ta thật sự rất yếu, vừa rồi Giải Bẩm chế giễu anh ta túng dục quá độ nhưng thật sự cũng tương tự như vậy thôi. Bộ dạng này cũng giống kết quả của một người bình thường gặp phải nữ quỷ bị hút gần hết dương khí, nhưng lúc này Sở Triệu cũng là một thính giả cấp thấp, chắc hẳn xác suất đụng phải một con quỷ mạnh mẽ như vậy trong thế giới hiện thực sẽ không rất cao.


Tô Bạch bước qua duỗi tay đẩy cửa, lại cảm thấy trên cửa truyền tới một hàn ý lạnh thấu xương, hắn hơi phát lực, toàn bộ cánh cửa lập tức tách ra khỏi tường.


Đợi khi bước vào, hắn nhìn thấy Huân Nhi nằm trên đất, sắc mặt của cô ta cũng giống với Sở Triệu đều trắng bệch, ngay cả trên môi cũng không nhìn thấy một chút huyết sắc nào, cô ta đã hoàn toàn hôn mê, trong văn phòng như thể điều hòa bị giảm xuống mức thấp nhất, gió lạnh thổi vù vù từng cơn.


Tô Bạch ôm Huân Nhi dậy, nhìn đôi mày hơi nhăn lại vì khó chịu của cô ta, hắn thở dài một hơi, ngược lại trong phòng cũng không có gì khác thường nữa, ngay khi hắn ôm cô ta đi ra khỏi văn phòng lại nhìn thấy Giải Bẩm ở bên đó đang cho Sở Triệu uống đan dược.


Chương 1172

Bình Luận (0)
Comment