Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1173 - Chương 1173 Âm Mưu (Thượng) 2

Chương 1173

Âm Mưu (Thượng) 2


Tô Bạch nhớ trước đây khi mình bị thương nặng Lương Sâm và Giải Bẩm đã cung cấp cho mình một cây thảo dược rồi kêu mình phải đến Tây An, tuy rằng ở một mức độ nhất định là cho mình đi gánh tội, nhưng cũng đủ chứng minh mấy thứ như thiên tài địa bảo ở bên người hai người này không ít.


“Bên trong còn có một người hôn mê sao?” Ngón tay của Giải Bẩm chỉ vào mi tâm của Sở Triệu rồi ấn một cái để gia tăng khả năng phát huy dược hiệu của đan dược, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tô Bạch kiểm tra tình trạng của Huân Nhi: “Cũng như nhau, mất máu quá độ.”


“Có thể đoán ra được là thứ gì đang giở trò không?” Tô Bạch nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn quanh thấy toàn là bia mộ, ở thời điểm rạng sáng này nơi này cũng trông có vẻ quá mức yên ắng.


“Không rõ.” Giải Bẩm lắc đầu: “Nhưng chắc hẳn không đến mức là thính giả, bằng không cũng nhàm chán quá.”


Một điểm này Tô Bạch thừa nhận, chắc hẳn không đến mức là trò quỷ của thính giả, tuy rằng Huân Nhi à Sở Triệu là thính giả cấp thấp nhưng nếu vì vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thính giả giở trò đó cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt của Phát Thanh, đây hoàn toàn là mất nhiều hơn được.


“Tô Bạch, ảnh, nhìn ảnh…”


Sở Triệu được Giải Bẩm nhét cho một viên đan dược dường như cũng đã hồi phục một ít máu, lúc này anh ta lấy một tấm ảnh từ trong túi ra một cách rất phí sức rồi giơ tay định đưa cho Tô Bạch.


Tô Bạch bước qua duỗi tay lấy tấm ảnh.


Lúc này Giải Bẩm cũng sáp tới.


“Có gì khác thường sao?” Giải Bẩm hỏi, dù sao anh ta cũng là chuyện không liên quan đến mình thì mình không quan tâm, chỉ đơn thuần là một tâm thái tới đây xem náo nhiệt, giống với tâm thái của Tô Bạch lúc đầu khi tiến vào tiết điểm ở Quảng Châu, chính là tới làm người qua đường.


“Khi chụp ảnh, chúng tôi chỉ có ba người nhưng bây giờ lại có thêm một người.” Tô Bạch chỉ tay gõ vào mặt một cô gái: “Khi ấy cô ta không ở đây.”


“Bên cạnh mộ của cậu cũng có bia mộ của cô ta.” Lúc này Sở Triệu nói chuyện cũng có hơi phí sức, anh ta rất nôn nóng, cứ nhất định phải gồng mình báo cáo tin tức mà trước đó mình và Huân Nhi đã tra ra được cho Tô Bạch, tuy rằng có hơi đứt quãng nhưng ít nhất anh ta nói cũng rõ ràng, cuối cùng khi đã cực mệt rồi, cho dù anh ta vừa ăn đan dược của Giải Bẩm thì vẫn có hơi không chống đỡ được mà trực tiếp hôn mê.


Bức ảnh bị Tô Bạch nắm trong tay tùy tiện búng lên, hình như nơi này cũng không có gì nguy hiểm, dù sao cho dù là Sở Triệu hay là Huân Nhi đều chỉ là tình trạng yếu quá mức, kẻ có thể dày vò hai người bọn họ thành ra thế này nếu muốn lấy tính mạng của bọn họ cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng thứ chưa biết kia cũng không có làm như vậy.


Ừm, có lẽ nên gọi là cô gái xuất hiện thêm trong bức ảnh đó cũng không làm như vậy, rõ ràng cô ta cũng không muốn giết người.


“Cậu thấy thế nào?” Giải Bẩm nhìn Tô Bạch, trước đó lời mà Sở Triệu nói anh ta cũng đã nghe rõ, bây giờ muốn nghe quan điểm của Tô Bạch.


“Phát Thanh rất tuân thủ quy tắc.” Tô Bạch đáp một câu như vậy.


Giải Bẩm gật đầu: “Quả thật việc này chắc hẳn không phải do Phát Thanh làm. Các cậu là thính giả cho nên Phát Thanh sẽ không can thiệp vào ký ức của các cậu, điều này đối với nó mà nói quá làm giảm giá trị của mình.”


“Nhưng người trong ảnh.” Tô Bạch mím môi: “Trước tiên cứ đi về phía bia mộ xem thử đã.”


Hai thính giả cao cấp ở chung quả thực không có gì phải sợ, Tô Bạch cũng không tin đối phương có năng lực hành hạ mình và Giải Bẩm thành ra bộ dạng của Sở Triệu và Huân Nhi.


“Chính là cái này.” Tô Bạch tìm được bia mộ của mình trước, sau đó dịch về sau nhìn thấy bia mộ cô gái đó ở bên cạnh mình.


“Mở ra xem đi.” Giải Bẩm dùng một tay nắm bia mộ đợi quyết định của Tô Bạch.


“Mở đi!” Tô Bạch xác nhận.


“Được.”


Giải Bẩm mỉm cười, lòng bàn tay dùng sức, lúc này không chỉ bia mộ mà ngay cả bùn đất và xi măng xung quanh nó đều bị xới lên hết, bên dưới xuất hiện một cái hố nhỏ, trong đó là một hộp tro cốt tinh tế.


“Thật sự có đồ này.” Ngược lại khiến Tô Bạch cảm thấy có hơi bất ngờ, hắn ngồi xổm xuống duỗi tay lấy hộp tro cốt nghịch trong tay một lát.


“Có tro cốt không?” Giải Bẩm cũng ngồi xổm xuống: “Sao tôi cứ cảm thấy cách đối xử đơn giản thô bạo này của chúng ta quá phụ lòng màn đêm và hoàn cảnh ở đây thế nhỉ?”


Hai người đều là thính giả cao cấp hiển nhiên sẽ không lo lắng bị quỷ dọa hay là ảnh hưởng đến loại chuyện này, bởi vì trừ phi Phát Thanh thật sự bị mù, bằng không trong thế giới hiện thực này chắc hẳn sẽ không có sự tồn tại hoang dã nào sánh ngang với thính giả cấp đại lão.


“Có.”


Tô Bạch mở hộp tro cốt ra mà không hề kiêng dè chút nào, trong hộp là bụi trắng tinh.


“Cô gái này khi còn sống đơn thuần biết bao nhiêu, xương cốt sau khi chết lại cũng trắng tinh như vậy.” Giải Bẩm có hơi bất ngờ.


Sau đó, anh ta nhìn thấy Tô Bạch duỗi ngón tay chấm một ít tro đưa vào đầu lưỡi liếm một cái.


“…” Giải Bẩm: “Ha ha, khẩu vị nặng quá nhỉ.”


“Bột ngọc trai.” Tô Bạch xác nhận: “Nếu anh muốn lát nữa có thể bôi lên mặt, có tác dụng dưỡng trắng.”


Vậy mà trong hộp tro cốt không phải xương cốt mà là bột ngọc trai, Tô Bạch cắm ngón tay vào trong hộp tro cốt.


Sau đó bàn tay run lên, kẹp ra một tấm ảnh từ bên trong đó, trong tấm ảnh một cô gái ngồi ở vị trí sát cửa sổ quán cà phê, trước mặt đặt một ly cà phê.


Tô Bạch biết quán cà phê này và cũng nhận ra cô gái kia, đó chính là Huân Nhi.


Chương 1173

Bình Luận (0)
Comment