Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1174 - Chương 1174 Âm Mưu (Trung) 1

Chương 1174

Âm Mưu (Trung) 1


Khi Sở Triệu tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh viện, trên giường bên cạnh mình, Huân Nhi vẫn còn chưa tỉnh, mình đang truyền nước, bây giờ truyền là nước muối sinh lý.


Đầu vẫn hơi đau, ngược lại anh ta không vội xuống giường bởi vì trước khi hôn mê anh ta nhớ Tô Bạch đã tới, mình cũng đã nói chuyện rõ ràng với hắn, bây giờ mình có thể từ từ hạ trái tim xuống và nghỉ ngơi.


Trời sập rồi có người cao hơn gánh, trong ba người thực lực của Tô Bạch mạnh nhất, đối với người phụ nữ thứ tư đột nhiên xuất hiện này, hiển nhiên vẫn nên giao cho Tô Bạch đi điều tra mới ổn thỏa nhất.


Mà lúc này, Tô Bạch đang cùng Giải Bẩm ngồi trong một tiệm ăn sáng ở cửa bệnh viện, Tô Bạch gọi một bát bánh quẩy và một bát sữa đậu nành, Giải Bẩm thì lại gọi một xửng tiểu long bao thêm một chén hoành thánh.


Khẩu vị của Tô Bạch không được tốt cho lắm, dù sao tối qua hắn cũng mới nuốt một con lươn xong. Giải Bẩm thì lại ăn rất ngon miệng, anh ta vốn không có áp lực tâm lý gì cả, chỉ đơn giản một người qua đường đi xem náo nhiệt nên hiển nhiên cũng không cần quá lo lắng gì cả, đương nhiên chuyện này quả thật rất thú vị.


Hai người cùng nhau đưa Huân Nhi và Sở Triệu đến bệnh viện sau đó ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện hút thuốc và nói chuyện, đợi trời sáng mới xuống đây ăn sáng.


“Phù…”


Một miếng hoành thánh cuối cùng bị Giải Bẩm đưa vào miệng rồi nuốt xuống, anh ta rút một tờ khăn ướt ra lau miệng với vẻ rất thỏa mãn.


Tô Bạch vẫn còn đang cầm bánh quẩy “chèo thuyền” trong bát sữa đậu nành, thấy Giải Bẩm đã ăn xong rồi, hắn mới nói: “Tôi nhớ anh là người ghét những món ăn không được chế biến tinh tế cơ mà.”


Một tầng ý nghĩa khác chính là anh là một tên rất khác người, một người có yêu cầu rất cao về chất lượng và phong cách sống.


“Khi uống rượu trắng có thái độ của uống rượu trắng, khi uống rượu vang có thái độ của uống rượu vang, khi ăn món tây có thái độ của ăn món tây, khi ăn bữa sáng kiểu Trung có thái độ của bữa sáng kiểu Trung…” Giải Bẩm giải thích.


Có điều rất nhanh Tô Bạch đã cắt ngang lời giải thích của anh ta.


“Mấu chốt vẫn là trước đây anh cảm thấy tôi không phải người cùng một tầng lớp với anh cho nên vẫn luôn cố tình thể hiện thái độ mà thôi.” Tô Bạch một lời nói trúng tim đen.


Giải Bẩm nở nụ cười mà không giải thích nữa mà cũng không cần phải giải thích gì thêm, đúng vậy, cho dù là trước đó khi anh ta chưa thăng cấp thành thính giả cao cấp nhưng anh ta cũng được tính là mấy người đỉnh cao nhất trong đám người có thâm niên, hơn nữa thật sự chỉ cách thính giả cao cấp một bước nữa mà thôi, cho nên về mặt tâm thái khó tránh khỏi đã thay thế một nửa vào tâm thái của thính giả cao cấp rồi, khi đối mặt với Tô Bạch rõ ràng có hơi cố gắng tỏ “thái độ thân thiện” nhưng vẫn hơi mất tự nhiên một chút.


Mà bây giờ hai người đều là thính giả cao cấp, thân phận và địa vị tương đồng nên Giải Bẩm cũng thả lỏng hơn.


Bạn bè thật sự chính là hai xâu tiền bằng nhau.


“Tôi rất tò mò, mục đích bà ta làm như vậy là gì?” Tô Bạch vẫn cầm bức ảnh đó trong tay một cách ung dung, Huân Nhi trong bức ảnh đang ngồi trong đó uống cà phê thoạt nhìn khá yên tĩnh bình thản.


Giải Bẩm biết biết thân thế của Tô Bạch, trước đây anh ta cũng được tính là đã gia nhập một nửa vào nhà lão Phương, cho nên thân thế của Tô Bạch đối với anh ta mà nói không phải bí mật gì.


Tô Bạch nhớ lần đó khi mình cảm ứng được sự tồn tại của người phụ nữ đó đã đi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được Huân Nhi ở bên ngoài quán cà phê, như vậy ai đã chụp bức ảnh này cho cô ấy cũng có thể luận ra ngay được.


“Theo như tôi biết.” Tô Bạch hơi dừng lại: “Hình như bọn họ rất thích làm thực nghiệm.”


“Một âm mưu thí nghiệm sao?” Giải Bẩm đứng dậy đi thanh toán bữa sáng trước, sau đó đi ra cửa quán ăn sáng chỉnh lại cổ áo tây trang của mình, tối qua một đêm không ngủ nhưng trên mặt anh ta lại không hề hiện ra vẻ mệt mỏi một chút nào, cả người vẫn lộ ra sự chỉn chu như cũ. Trước đây theo quan điểm của Tô Bạch, Giải Bẩm là một người rất có phong cách, nhưng bây giờ lại cảm thấy có khả năng cái thứ hàng này chỉ đơn giản là mắc chứng ám ảnh cưỡng chế mà thôi, cũng quả thực là vì vị trí của đôi bên ngang hàng mà cách nhìn cũng khác đi.


“Chắc hẳn là đúng, trong khu nghĩa trang chỉ có một trận pháp hấp linh đơn giản, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cho dù không phải là thính giả mà chỉ là một nhân sĩ huyền học hơi có tí đạo hành cũng có thể phá giải được, càng đừng nhắc đến là thực lực và thân phận của hai thính giả cấp thấp.” Tô Bạch vừa nói vừa cùng Giải Bẩm đi về phía bệnh viện.


“Nhưng bọn họ vẫn gần như bị hút sạch linh khí thậm chí không còn bao nhiêu sức phản kháng nữa.” Giải Bẩm nở nụ cười: “Thật sự thú vị đấy, đột nhiên tôi cảm thấy vụ náo nhiệt tối qua cũng không xem phí, bởi vì dường như có một cánh cửa lớn thông đến thế giới mới đang mở về phía tôi.”


“Quả thật rất thú vị.”


Hai thính giả cao cấp nói chuyện lại nói đây là một chuyện rất thú vị, cho dù bây giờ Huân Nhi và Sở Triệu còn đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viện nhưng Tô Bạch vẫn không hề cảm thấy mình nói như vậy có gì không đúng.


“Nhưng nếu muốn chơi trò bịp bợm này một cách hoàn hảo thì vẫn cần phải thử nghiệm thêm một lần nữa.” Giải Bẩm rút bao thuốc của mình ra theo bản năng, nhưng bên trong đã không còn thuốc lá nữa, thuốc của Tô Bạch thì anh ta không quen nên vẫn luôn không lấy.


“Ý của anh là, là tôi và anh?” Tô Bạch hỏi.


Chương 1174

Bình Luận (0)
Comment