Chương 1175
Âm Mưu (Trung) 2
“Archimedes từng nói hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng quả đất lên, âm mưu lần này không phải cũng là một đạo lý như vậy hay sao?” Giải Bẩm đan mười ngón vào nhau, ánh mắt rực rỡ trông có vẻ có hơi hưng phấn: “Dùng trận pháp đơn giản nhất lại gần như ép khô máu của hai thính giả cấp thấp khiến bọn họ biến thành con cừu con bó tay chịu trói, giống như cầm một trăm tệ đi mua một căn nhà ở đường vành đai hai Bắc Kinh vậy.”
“Lối so sánh đầu tiên còn rất có phong cách nhưng câu so sánh thứ hai toàn là tục khí.” Tô Bạch lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ và bảo. Trước đây hắn cảm thấy người này rất không tồi cũng rất thần bí, nhưng đợi khi mình và bọn họ đứng ở độ cao bằng nhau, sao cứ cảm thấy toàn là một đám ngu ngốc như vậy.
“Cũng không phải cậu không biết quê của tôi ở Đông Bắc, nếu tôi không thành thính giả vậy hiện tại tôi chính là một người bình thường, phỏng chừng lúc này còn đang ở trong một căn nhà tại Thưởng Hải mà khóc không ra nước mắt.” Giải Bẩm duỗi tay chỉnh lại cổ áo cho Tô Bạch, một người đàn ông giúp một người đàn ông khác chỉnh cổ áo một cách chu đáo như vậy, động tác trông rất kỳ quái, nhưng cuối cùng Giải Bẩm vẫn vỗ vào vai Tô Bạch: “Cho nên tôi rất biết ơn, biết ơn nó đã cho tôi một cuộc đời khác hẳn, đã giải thoát tôi khỏi những gút mắt về củi gạo muối dầu dấm tương trà và nhà trong cuộc đời của một người bình thường, cho tôi nhìn thấy phong cảnh khác hẳn.”
“Đồ thần kinh.’ Tô Bạch chửi một câu: “Lời này anh chắc hẳn nên nói với những người thực tập và đám thính giả cấp thấp đã chết đó thì hơn.”
“Được rồi, vẫn nên đi tới khu nghĩa trang đó đi, đó chắc hẳn là bút tích của mẹ cậu, tôi thật sự là có hơi không chờ nổi nữa rồi.” Giải Bẩm duỗi tay đẩy gọng kính của mình: “Thật ra, còn một điểm khiến tôi càng tò mò hơn, âm mưu này có thể lừa hai thính giả cấp thấp nhưng chắc chắn không thể lừa được cậu, nhưng bà ta làm như vậy không phải rõ ràng là đang nói cho cậu biết sao, vậy mục đích của bà ta là gì?”
“Tôi không biết.” Tô Bạch lắc đầu: “Bọn họ muốn làm việc gì, tôi thật sự không biết, nhưng tôi chỉ biết một chuyện đó chính là sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ vặn cổ bọn họ.”
Giải Bẩm nhún vai: “Nhưng tôi cảm thấy xác suất cậu bị coi thành đồ chơi chơi từ đầu đến cuối vẫn lớn hơn một chút đấy, bỏ đi, cũng không đả kích tính năng động tự giác của cậu nữa, cậu đi thăm bọn họ trước đi, tôi sẽ đi sắp xếp cho phía bên khu nghĩa trang ngăn không tiếp những người khác vào hôm nay, phong tỏa toàn bộ.”
Cho dù Giải Bẩm là kêu thính giả dưới tay nghe lời căn dặn của mình đi làm chuyện này hay là tự mình dùng sức ảnh hưởng ở thế giới hiện thực để làm chuyện này, thì đối với anh ta mà nói cũng không khó khăn gì cả.
Tô Bạch gật đầu và đi về phía tòa nhà bệnh viện, ngay khi hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, Huân Nhi và Sở Triệu đã tỉnh lại, Huân Nhi ngồi dựa vào giường bệnh, cả người trông vẫn rất tiều tùy, còn Sở Triệu thì ngồi khoanh chân, cầm di động giống như đang nói chuyện với người ta.
Khi Tô Bạch tiến vào, ánh mắt của bọn họ đều rơi lên người hắn.
“Tô Bạch.” Sở Triệu hô một tiếng với vẻ hơi kích động, tuy rằng bây giờ vẫn rất yếu nhưng chuyện đó quả thực có thể khiến anh ta hưng phấn, ồ không, hoặc nói là rất khủng khiếp ấy chứ.
“Mang đồ ăn sáng tới cho hai người đây.” Tô Bạch liếc mắt nhìn, bọn họ vẫn đang truyền dịch phỏng chừng cũng sẽ không đói cho lắm.
“Tô Bạch, cô ta là ai?” Lúc này Huân Nhi cũng hỏi, sắc mặt của cô ta rất kém, nhưng rất dễ nhận thấy cô ta cũng rất để ý đến thân phận của cô gái này, một cô gái đã xuất hiện và biến mất trong cuộc sống của mình.
Tô Bạch rút một điếu thuốc rồi châm lên, sau đó liếc mắt nhìn Sở Triệu.
Sở Triệu liếm đôi môi khô khốc của mình, lúc này anh ta nào có tâm trạng hút thuốc đâu nhưng bây giờ Tô Bạch lại như cố tình chần chừ không nói cho bọn họ biết tin tức liên quan đến cô gái đó.
“Trong văn phòng chắc hẳn có thể kiểm tra ra thông tin của cô gái này, anh đã tra ra chưa?” Huân Nhi lại hỏi, nếu không phải đột nhiên cúp điện thì cô ta có thể đọc xong tài liệu rồi.
“Ha ha.”
Tô Bạch lắc đầu: “Chưa xem.”
“Anh quên rồi?” Huân Nhi rất khó hiểu, với mức độ suy nghĩ tỉ mỉ của Tô Bạch chắc hẳn không có khả năng bỏ qua chuyện này.
“Bây giờ việc mà hai người phải làm là yên tâm hồi phục, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, về phần cô gái đó hoàn toàn không có người đó.” Tô Bạch đáp.
“Sao có thể thế được?” Sở Triệu nói với vẻ kích động: “Cô ta chắc hẳn đã tồn tại, chỉ là chúng ta bị xóa trí nhớ mà thôi.”
“Hai người là thính giả, Phát Thanh không có khả năng xóa trí nhớ của hai người.” Tô Bạch lại duỗi tay chỉ vào đầu mình: “Cũng không có khả năng xóa trí nhớ của tôi, cô ta không tồn tại, các người bị lừa rồi.” Tô Bạch giải thích.
“Đại Bạch.” Lúc này Huân Nhi mới mở miệng với vẻ hơi nghi ngờ: “Có phải bọn em không tiện biết không?”
Sở Triệu nghe được lời này dường như cũng hiểu ra, nếu trí nhớ liên quan đến cô gái đó đã từng bị xóa đi, vậy có khả năng trình độ thực lực của cô ta rất khủng khiếp, với trình độ thực lực của hai người bọn họ còn lâu mới đạt đến tư cách biết được.
Cái này cũng giống như lúc đầu khi mình chưa trở thành thính giả còn hiểu lầm cách Tô Bạch xử lý chuyện của Tiểu Huệ đó.
“Được, vậy tôi không hỏi nữa, cảm ơn cậu Đại Bạch, hôm qua không có cậu có khả năng chúng tôi đã xong đời ở đó rồi.” Sở Triệu cũng không hỏi nữa.
Huân Nhi cũng mỉm cười nói lời cảm ơn với hắn.
Đột nhiên Tô Bạch cảm thấy rất hoang đường, là điều gì đã khiến hai người này vẫn luôn tự cho là đúng, kiên trì cho rằng có cô gái đó tồn tại?
Đây rõ ràng chính là một âm mưu.
Một người rõ ràng không tồn tại, tại sao lại tồn tại trong nhận thức của hai người này như vậy?
Đột nhiên, Tô Bạch nghĩ đến vấn đề phía sau mà Giải Bẩm đã nói trước đó.
Người phụ nữ đó muốn gửi gắm ý nghĩa gì thông qua âm mưu không thể lừa được thính giả cao cấp này?