Chương 1176
Âm Mưu (Hạ) 1
Ngay lúc Tô Bạch rời khỏi phòng bệnh vừa đi đến cửa bệnh viện thì Giải Bẩm cũng vừa vặn lái xe qua đây ý bảo hắn lên xe.
Tô Bạch ngồi lên xe, lại châm điếu thuốc theo thói quen, không hề để ý đến việc sẽ làm bẩn xe của Giải Bẩm vẫn luôn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này.
Giải Bẩm cũng chỉ hơi nhíu mày nhưng ngược lại không nói gì cả vì quả thật không cần thiết phải nói gì.
“Hai người bọn họ vẫn tin chắc có cô gái đó tồn tại.” Tô Bạch duỗi tay ra ngoài cửa sổ gạt tàn thuốc, bảo: “Cũng không cứu được nữa rồi.”
“Độ cao khác nhau nên phong cảnh nhìn thấy hiển nhiên cũng khác nhau.” Lúc này Giải Bẩm cũng cảm thấy mình có hơi giống cố vấn tâm lý, nhưng bản thân anh ta cũng biết rõ thực ra trong lòng Tô Bạch hoàn toàn biết đã xảy ra chuyện gì, cũng biết rõ Tô Bạch chỉ đang cảm thán mà thôi.
“Khác nhau đấy.” Tô Bạch lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, bọn họ không ngu như vậy, cũng không phải đồ đần độn.”
“Rốt cuộc là cảm giác gì, lát nữa sau khi chúng ta đích thân trải nghiệm một cái là biết ngay.” Giải Bẩm nhìn giờ rồi nói tiếp: “Tôi đã mời một thính giả cấp thấp qua đây, anh ta là một trận pháp sư vừa vặn đủ dùng hơn nữa cũng nghe lời.”
“Suy nghĩ cố hữu của con người thật sự đáng sợ như vậy sao?” Tô Bạch ngồi trên xe tìm kiếm, cuối cùng tìm được một chai nước suối rồi mở ra uống một ngụm: “Giống như thí nghiệm nhàm chán che mắt cắt ngón tay để trích máu ấy.”
“Còn có một thí nghiệm rất quen thuộc khác chính là lồng giam có điện, con khỉ vừa đụng vào là giật điện ngay, sau đó không có con khỉ nào dám đụng vào lồng nữa, tiếp lại từ từ thay những con khỉ này bằng những con khỉ mới, rõ ràng không còn điện nhưng một tốp khỉ mới hoàn toàn chưa từng chạm vào điện đó cũng không có con nào dám đụng vào lồng.”
“Mấy thí nghiệm này bình thường đều lấy ra làm ví dụ an ủi tâm hồn.” Tô Bạch phun ra một hơi thuốc: “Phỏng chừng rất ít người có thể trải nghiệm được đạo lý triết học trong đó.”
“Triết học thoạt nhìn không có tác dụng gì, nhưng trên thực tế công dụng lại rất lớn, nhưng thường cũng là sau khi lớn tuổi mới có thể chân chính hiểu được triết học có ý nghĩa gì.” Giải Bẩm nói rồi đột nhiên như nghĩ đến gì đó, bảo: “Tô Bạch, liệu có khả năng người phụ nữ đó đang muốn truyền đạt đạo lý này cho cậu không?”
“Anh nói chuyện không đầu không đuôi gì cả.” Tô Bạch đáp với vẻ hơi bất mãn.
“Cậu biết là ý gì mà.”
“Anh cảm thấy chúng ta chỉ là ở trong phòng thí nghiệm bị che mắt cắt ngón tay mình tự dọa chết mình hay là một đám khỉ không có điện lại không dám chạm vào lồng như cũ hả?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Giải Bẩm duỗi tay về phía Tô Bạch đòi một điếu thuốc lá, bình thường anh ta chẳng muốn hút loại thuốc này của Tô Bạch, nhưng bây giờ hành động này đã chứng tỏ lúc này nội tâm của anh ta đang mất bình tĩnh.
Tô Bạch từng cùng hòa thương ở trong nhà khách, hai người quấn khăn tắm thôi diễn ra một vài chân tướng ở thời kỳ nhà Tần, gần một thế kỷ trước một hội nghị trên một con thuyền nhỏ trên hồ đã mở ra một Trung Quốc mới, điều này chứng tỏ có đôi khi có một vài giải thiết và suy đoán kinh người cũng không yêu cầu người trong cuộc phải tắm rửa, thay quần áo, dâng hương, giữ mình mới có thể có được, mà có đôi lúc thật ra chỉ là chuyện của một cơ hội.
“Nếu như…” Đột nhiên Giải Bẩm liếm môi mình với vẻ hơi khẩn trương: “Nếu như hoàn toàn không có Phát Thanh tồn tại thì sao?”
“Ha ha.” Tô Bạch cười: “Vậy anh còn đang ở trong căn nhà nhỏ tại Thượng Hải, tích tiền cả năm thậm chí còn không đủ mua một cái bồn cầu.”
“Ha ha.” Giải Bẩm cũng cười to: “Cũng đúng.”
Chiếc xe tiếp tục lái về phía khu nghĩa trang, hai người cũng im lặng, chừng mười lăm phút sau chiếc xe lái đến cửa lớn của nghĩa trang, nơi này rất vắng vẻ, rõ ràng là đã được dọn dẹp sạch rồi.
Tô Bạch xuống xe trước ném điếu thuốc lên đất rồi nhìn cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ ở xung quanh, ban ngày qua đây ngược lại cũng là một nơi tốt có thể khiến tâm thần và thể xác người có được sự yên tĩnh, ở trước mặt những bia mộ này thường có thể khiến người sống suy nghĩ về ý nghĩa sinh mệnh và nghĩ đến cuộc đời của mình theo bản năng, đương nhiên nếu là buổi tối tới đây, phỏng chừng những nhân tố tích cực đó cũng không còn thấy nữa, ngoại trừ khiến người cảm thấy hoảng sợ thì vẫn là hoảng sợ.
Một người đàn ông trung niên có dáng người hơi gù đứng hầu ở sau cánh cửa lớn, tuổi tác của anh ta không lớn nhưng trên mặt lại có không ít mụn, cộng thêm cái lưng còng rất rõ ràng, mang đến cho người một loại cảm giác của người tuổi đã xế chiều.
Ngay khi Tô Bạch và Giải Bẩm đi tới, lưng của anh ta khom xuống càng sâu hơn.
“Hai vị đại nhân!”
“Có thể bắt đầu.” Giải Bẩm nói.
“Được.”
Trong hai tay của người đàn ông lưng còng xuất hiện những sợi tơ màu đỏ, cùng với sự di chuyển của sợi tơ một loại cảm giác từ trường nhiễu loạn tương tự với hôm qua lại xuất hiện.
Tô Bạch và Giải Bẩm thì lại đi thẳng về phía văn phòng đó.
“Người này rất thông minh.” Tô Bạch nói.
“Ha ha, trước khi làm thính giả chính là một nhân sĩ huyền học, con người rất thông minh, sử dụng cũng rất thuận tay.” Giải Bẩm không có hứng thú tiếp tục giới thiệu về người đàn ông lưng còng đó nữa mà nhìn Tô Bạch và nói: “Bây giờ, chúng ta bắt đầu thay thế vào góc nhìn của hai người tối qua đi.”
Tô Bạch gật đầu và hít một hơi thật sâu, lúc này, hắn đã coi mình thành một thính giả cấp thấp, là mình khi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ của người thực tập. Đương nhiên, hoàn toàn quên mất và hoàn toàn thay thế vào là chuyện không có khả năng, nhưng việc mô phỏng hiện tại chỉ là muốn trải nghiệm lại loại cảm giác này mà thôi.
Tô Bạch từ từ ngồi xổm xuống, trong tay cầm một bức ảnh đó, trong ảnh là ảnh tự sướng của mình, Huân Nhi, Sở Triệu và cô gái thứ tư đó.
Lúc này Giải Bẩm cũng ngồi xổm xuống và nhìn bức ảnh trong tay Tô Bạch: “Cô gái này là ai, trông rất xinh đẹp, sao tôi chưa từng gặp bao giờ nhỉ?”
“Tôi không biết, trước đây khi chụp chung cũng không có cô ta.”
“Nhưng nhìn tư thế khi chụp ảnh của cô ta rõ ràng rất quen các cậu, hơn nữa trong góc ngắm khi chụp ảnh cũng để lại vị trí của cô ta, không giống như photoshop ra, tay của cô ta còn đặt lên vai người đàn ông này, và tư thế của người đàn ông này cũng rất tự nhiên như thể để thuận tiện cho cô ta dựa vào mình vậy, sao cậu lại có thể không biết cô ta được?” Giải Bẩm hỏi.
“Lẽ nào trí nhớ của tôi đã bị xóa?” Tô Bạch hỏi.