Chương 1177
Âm Mưu (Hạ) 2
“Phát Thanh sẽ không xóa ký ức của thính giả, mà chỉ sau khi thính giả chết mới xóa một vài ký ức của người bình thường về anh ta, để anh ta chết một cách rất bình thường trong hiện thực.”
“Liệu có lỡ như không?” Tô Bạch đáp với vẻ không chắc chắn cho lắm.
“Trong ảnh xuất hiện hình ảnh của cô ta có khả năng có nghĩa cô ta chỉ vừa mới chết thôi.” Giải Bẩm đoán: “Nếu dựa theo cách nói ký ức bị thay đổi để xét thì lúc trước ba người các cậu đều mua bia mộ liền kề nhau ở đây, vậy chắc hẳn bia mộ của cô ta có khả năng cũng ở ngay bên cạnh, liền kề với ba người các cậu.”
“Vậy đi xem thử…”
Khi nói đến đây đột nhiên Tô Bạch mở to mắt, Giải Bẩm ở bên cạnh cũng dừng hít thở vào lúc này.
Bất chợt trời tối đen đi…
“Đã xảy ra chuyện gì thế này!”
Người đàn ông còng lưng nhìn tơ đỏ trong tay mình với vẻ khó tin, tơ đỏ đang nhanh chóng vận chuyển, nhưng bây giờ hoàn toàn không phải ngón tay của mình đang kéo tơ đỏ mà là tơ đỏ đang kéo ngón tay mình.
Sự thay đổi vượt quá mức chịu đựng của mười ngón tay, máu tươi đã chảy ra, người đàn ông còng lưng vô cùng sợ hãi mà lại không có cách nào dừng lại, nhưng tiếp theo nếu còn tiếp tục, rất có khả năng mười ngón của mình sẽ trực tiếp bị phế.
“Phụt…”
“Phụt…”
Mười ngón tay trực tiếp bay khỏi bàn tay, người đàn ông còng lưng quỳ rạp xuống mặt đất, nhưng tơ đỏ của mình vẫn đang tiếp tục trôi nổi trong không trung không ngừng cử động và biến hóa như thể lúc này có một đôi tay vô hình đã thay thế mình thao túng toàn bộ chuyện này.
“Nơi này ngoại trừ bức ảnh dưới bia mộ ra thì chắc hẳn còn có thứ kỳ quái gì khác nữa.” Lúc này Giải Bẩm đã đứng dậy và quan sát chung quanh: “Tốc độ vận chuyển của trận pháp đã cao hơn vừa rồi quá mười lần, trừ phi cái thứ hàng đó vừa mới nhảy qua cấp bậc thính giả bình thường trực tiếp dung hợp thành công với vũ khí bản mệnh.”
“Tiếp tục giữ trạng thái tự tin, ít nhất là duy trì bầu không khí nhập vai đó.” Tô Bạch cũng đứng dậy: “Đừng tỉnh táo, bằng không tất cả đều sẽ biến mất.”
“Ha ha, cái này giống như bị bóng đè vậy, mình tỉnh nhưng lại không thể nhúc nhích được, nhưng cậu cần gì phải nhắc nhở tôi chuyện này, cậu cho rằng tôi không biết sao?” Giải Bẩm vỗ lên vai Tô Bạch với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Chính vì lời nhắc nhở của cậu mới khiến tôi cảm thấy mình sắp thoát vai diễn rồi.”
Anh ta nói xong lập tức nhắm mắt lại, bóng đen xung quanh cũng nhạt đi một chút, bắt đầu có những tia sáng chiếu vào đây.
Tô Bạch nhìn bàn tay mình, hắn không cảm thấy có thứ gì đang hút sức mạnh mình đi nhưng để duy trì loại cảm giác này hình như bản thân hắn cũng đang chủ động đánh đổi sức mạnh của mình, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái bởi vì sức mạnh của mình trôi tuột đi không phải bị động, mà là mình chủ động.
“Bây giờ tôi có hơi hối hận vì đã mời một thính giả cấp thấp trận pháp sư tới, nơi này rõ ràng còn một thứ mà tối qua chúng ta đã bỏ qua, rõ ràng tối qua hai người bạn đó của cậu không phải bị cái gọi là trận pháp ở nơi này hấp thụ sạch tinh khí, mà vừa vặn ngược lại, là bản thân bọn họ dùng sức mạnh của mình giữ toàn bộ những thứ này vận chuyển. Sau khi bọn họ sức cùng lực kiệt, sự vận chuyển ở nơi này cũng dừng lại, bằng không bọn họ không có lý do bị hút sạch mà vẫn còn có thể giữ lại một mạng, bởi vì bản thân bọn họ chính là nguồn và kẻ bị thương cũng là chính bọn họ.”
“Nói đơn giản.” Tô Bạch nói tiếp: “Chính là mình không có khả năng tự bóp chết mình.”
“Vẫn là từ ngữ này của cậu đơn giản.” Giải Bẩm nở nụ cười: “Đây là tự mình dọa sợ mình sao? Hay là mình tin gì đó thì cái đó xuất hiện? Là một loại cục diện được thiết lập bằng cách sử dụng suy nghĩ riêng của mình?”
“Huân Nhi từng nói qua khi cô ấy tra ra được tư liệu về cô gái đó thì cúp điện, bây giờ chắc hẳn có khả năng là vì bản thân cô ấy không biết cô gái đó là ai cho nên mới giống như nằm mơ, trong mộng cảnh của người không có khả năng xuất hiện thứ mà mình chưa từng nhìn thấy trong hiện thực, vì vậy bản thân Huân Nhi không biết cô gái đó là ai cho nên khi cô ấy sắp tra ra được tài liệu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, và dùng một lời giải thích hợp lý để cô ấy tránh được vấn đề bản thân không biết này.”
“Chắc hẳn là như vậy, ở đây có hơi giống với mộng cảnh nhưng cũng không giống, cũng không phải tình huống đơn thuần là gợi lên nỗi sợ hãi trong lòng hoặc là cảm xúc tiêu cực, bởi vì không có chuyện đơn giản như vậy, ở đây thật sự rất phức tạp, nước rất sâu.”
Tô Bạch quay người nhìn về phía văn phòng đó rồi tiến lên vài bước, cửa đã bị đóng trở lại, hơn nữa lúc này bóng tối đã càng ngày càng mờ đi, rõ ràng cho dù là Tô Bạch hay là Giải Bẩm vẫn không có cách nào duy trì quá trình nhập vai khi đối thoại trước đó nữa. Dù sao bọn họ cũng cơ trí hơn Huân Nhi và Sở Triệu rất nhiều, hơn nữa bọn họ tới khi đã biết đại khái chân tướng, từ trong tiềm thức hoàn toàn không tin thứ này, có thể trụ được đến hiện tại đã được tính là hiệu quả gần như tự thôi miên mình của hai người rồi. Trước đó hai người đối thoại một cách ngu ngốc, thật ra chính là để xây dựng loại bầu không khí tốt cho mình nhập vai, nhưng rõ ràng loại bầu không khí này không có khả năng kéo dài quá lâu.
Tay của Giải Bẩm đặt lên vai Tô Bạch, anh ta thở dài một hơi, dường như là đang cảm thấy bất đắc dĩ vì vẫn chưa tìm được mấu chốt.
Tô Bạch rút một điếu thuốc lại đưa một điếu ra phía sau, Giải Bẩm nhận thuốc.
“Tách.”
Tô Bạch châm thuốc, bóng tối đã mờ đi chỉ còn lại một tầng mỏng, toàn bộ mọi thứ đã sắp kết thúc nhưng vẫn không nhận được gì, lẽ nào lát nữa còn phải làm thêm lần nữa, hoặc là gọi hòa thượng đang mở đại hội Phật giáo gì đó ở Nam Thông mau về một chút rồi cùng nhau tìm kiếm?
“Này, trước đó khi các cậu mua mộ bia có đặt vật tưởng nhớ gì bên dưới mộ bia không?” Giải Bẩm có hơi tò mò hỏi.
Tô Bạch hơi sững sờ, hắn nghiêng người nhìn Giải Bẩm đang đứng ở vị trí cách mình mười mấy mét, anh ta cách bia mộ của mình rất gần, vậy người vừa rồi đặt tay lên vai mình rồi nhận thuốc lá của mình là ai?
Trong lúc nhất thời, bóng tối lại dày đặc trở lại.
Giải Bẩm ở phía xa cũng hơi kinh ngạc, thốt lên: “Ôi, sao cậu làm được, lại thôi miên chiều sâu bản thân sao? Thật đúng là một người đàn ông dai sức.”