Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1190 - Chương 1190 Anh Cũng Xứng 1

Chương 1190

Anh Cũng Xứng 1


Có đôi khi con người sẽ kiên trì giữ vững một điểm gì đó.


Tại sao trên đời này lại có nhiều người thích khác người như vậy và tại sao có không ít người kiên trì cách sinh hoạt không được trào lưu chính đồng ý của mình, đại khái cũng là nhận được một loại an ủi tới từ thế giới bên ngoài hoặc là tới từ nội tâm của chính mình. Nhưng trong mấy người này, có chín mươi chín phần trăm cũng là vì nội tâm trống rỗng và khắc khoải mà dẫn tới hành động đặc biệt, phần lớn đều là thành phần thích lấy lòng mọi người, nhưng đối với Tô Bạch mà nói có khả năng đây lại chính là bản tính của mình.


Hắn đã không có gì có thể mất đi được nữa, gia đình của mình, cha mẹ của mình, luân lý đạo đức, quan hệ nhân sinh, lý tưởng tài phú, thậm chí ngay cả một cọng rơm cuối cùng như bé con cũng bị cắt bỏ khỏi bên người mình, ngoại trừ mình ra thì Tô Bạch đã không còn lại gì nữa. Nếu ngay cả một chút sở thích cuối cùng hoặc gọi là đặc trưng cũng bị bào mòn đi mất, vậy hắn thật sự là ngoại trừ thân xác thối tha này ra đã không còn lại gì.


Đây là hiện thực, một hiện thực rất xót xa, trước đây hắn còn từng vượt đường xá xa xôi tới Anh Quốc tìm cách điều trị bệnh thần kinh của mình, nhưng bây giờ xem ra hình như đây chính là một thứ duy nhất còn lại của mình.


Rất xót xa cũng rất bất đắc dĩ.


Tô Bạch bước từng bước về phía Giải Bẩm, hắn không rõ tại sao Giải Bẩm lại yếu hơn trong tưởng tượng của mình một chút nhưng hắn biết nguyên nhân mình giết anh ta có khả năng cũng không phải vì anh ta đã bày cục với mình, khiến mình tức giận bao nhiêu, mà đây là một loại cố chấp và Giải Bẩm chính là một vật hy sinh trong loại cố chấp đó.


Nhìn thái độ thậm chí còn không muốn nói chuyện này của Tô Bạch, Giải Bẩm hít một hơi thật sâu, anh ta biết đối phương dùng mẹ nuôi của mình làm điều kiện uy hiếp khiến mình qua đây, mục đích không phải để nghe mình xin lỗi và cũng không phải để trút giận.


Đối phương thật sự muốn giết chết mình.


Vừa nghĩ đến trước đó Lương Sâm còn từng nói thám tử nhỏ hàng xóm này bị cuộc sống khổ sở của mình hoàn toàn mài mòn những góc cạnh, Giải Bẩm cảm thấy điều này rất hoang đường, có vài chuyện bạn có thể căn cứ theo trải nghiệm và kinh nghiệm của bản thân để tổng kết ra một quy luật, nhưng đối mặt với người không hề có một chút quy luật nào hết, bạn hoàn toàn không thể nghĩ ra được bước tiếp theo hắn muốn làm gì.


Cho dù là vừa rồi khi mình tiến vào tiểu khu cũng không ngờ đến thứ mà mình đối diện lại là một cảnh chém giết chân chính đến mức anh chết tôi sống này!


Lần này Giải Bẩm không để Tô Bạch ra tay trước, mười ngón tay của anh ta bắt đầu run lên rồi một cây cổ cầm xuất hiện trong tầm mắt, đây chắc hẳn không phải vũ khí bản mệnh của Giải Bẩm, nhưng khí tức mà cổ cầm tản ra dường như ngay cả vũ khí bản mệnh cũng không có cách nào sánh được.


Đầu ngón tay của anh ta cử động và những âm thanh xơ xác tiêu điều lập tức vang lên, Tô Bạch vẫn tiếp tục tiến lên một cách không nhanh không chậm như cũ, bởi vì trong mắt hắn, cho dù lúc này đột nhiên Giải Bẩm có móc ra một thần khí thì hắn cũng vẫn tiếp tục tiên lên sau đó giết chết anh ta, hoặc là mình bị giết.


Không có sự lựa chọn nào khác, thật sự không có.


Mặt đất dưới chân bắt đầu nhanh chóng phong hóa, quần áo của Tô Bạch cũng bắt đầu chìm vào trong một loại khí tức cổ xưa, ngay sau đó chính là những lời ca về sinh mệnh khi về già.


Tiếng đàn lượn lờ mang đến một loại vắng vẻ trống trải đồng thời cũng mang đến cả tuyệt vọng!


Đương nhiên Giải Bẩm không có năng lực nghịch chuyển thời gian, thứ mà anh ta tu là ảo thuật nên lúc này toàn bộ mọi thứ trước mặt là biểu hiện của ảo thuật đạt đến trình độ tuyệt vời, bất cứ một chi tiết nào và bất cứ cảm giác nhỏ nào đều ở trong tầm phục vụ của ảo thuật trước mặt, khiến bạn cảm thấy thời gian đang nhanh chóng trôi đi, không chỉ khiến bản thân bạn mà thậm chí còn khiến tế bào của bạn cũng cảm thấy mình đã già cỗi, cho nên nên chết đi thôi.


Sau khi thăng cấp thành thính giả cao cấp, cảm ứng và mối tương quan với không gian xung quanh đã trở nên càng mật thiết hơn. Đây cũng là đưa ra một định nghĩa mới cho những kỹ năng đã sở hữu từ trước. Ví dụ như một chiêu này, trước đây Giải Bẩm chắc chắn không thể thi triển được, bởi vì anh ta có thể có cách lừa người bình thường nhưng lại không có cách lừa được thính giả có suy nghĩ kiên định, nhưng bây giờ anh ta có thể!


Tiếng đàn không dứt, thời gian trôi đi cực nhanh, nhưng từ đầu đến cuối sự thay đổi là cảnh sắc xung quanh và quần áo từ từ biến thành vàng ố của Tô Bạch, dưới một tuổi một thêm héo úa và ánh mặt trời sáng chiều liên tục thay đổi, toàn bộ mọi thứ trong tầm nhìn đều tản ra hơi thở của một bức ảnh cũ, thậm chí ngay cả gió cũng mang theo một loại khí tức của xế chiều.


Duy chỉ có Tô Bạch là vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn đang tiếp tục tiến lên một cách không nhanh không chậm như trước.


Ngay khi đi đến trước mặt Giải Bẩm, anh ta vẫn còn đang gảy đàn nhưng khóe miệng lại xuất hiện thêm một nụ cười khổ.


Cho đến tận lúc này, Giải Bẩm mới hoàn toàn hiểu ra có khả năng thật sự tồn tại đạo lý tương sinh tương khắc đó, sở trường của mình là ảo thuật mà sở trường của Tô Bạch lại là cận thân chiến đấu, thế nhưng Tô Bạch còn có một đặc tính khác nữa đó là sự cứng cỏi trong nội tâm cả hắn có thể nói là biến thái, hơn nữa cho dù ảo thuật của mình có cao cấp đến đâu và cho dù có khó tin cỡ nào cuối cùng cũng không có cách nào thay đổi được một sự thật rằng nó là giả này.


Một điểm này dường như đã định trước là tử huyệt của mình và bị đối phương bóp chắc trong tay, thứ mà mình am hiểu nhất lại chính là thứ mà đối phương không sợ nhất, điều này khiến Giải Bẩm quả thật chỉ còn lại cười khổ.


Chương 1190

Bình Luận (0)
Comment