Chương 1191
Anh Cũng Xứng 2
Trận giao chiến giữa thính giả cao cấp dường như càng tàn khốc hơn cũng càng không nói lý hơn, đôi bên thật sự đều chỉ là thính giả cao cấp vừa mới thăng cấp mà thôi, đối với cách giao chiến và kinh nghiệm của tầng lớp này bọn họ vẫn còn thiếu sót rất nhiều.
Tô Bạch đứng trước mặt Giải Bẩm và nhìn anh ta, đồng thời cũng nhìn cây đàn trước mặt, hắn không vội phát động tấn công với Giải Bẩm cho dù lúc này khoảng cách của hai người rất thích hợp cho hắn phát huy.
Bởi vì giết anh ta là kết quả mà Tô Bạch muốn, nhưng hắn lại không hưởng thụ quá trình này.
Hai tay của Tô Bạch cũng đặt lên cổ cầm, có một gia đình tốt đẹp và môi trường giáo dục gia đình tốt khiến Tô Bạch lộ rõ sự đa tài đa nghệ của mình, nếu không phải tính cách từ nhỏ đã cô độc thì hắn hoàn toàn có thể trở thành một tốp người chói mắt nhất ở tiểu học, trung học và đại học. Hắn biết rất nhiều nhạc cụ, dương cầm và cổ cầm hắn đều biết, nhưng hắn đánh đàn dương cầm tốt hơn cỏ cầm rất nhiều, vì hắn cũng chỉ biết đánh cổ cầm một chút, có thể đánh được nhưng không thể tính là có nghiên cứu sâu bao nhiêu.
Nhưng đối với cục diện trước mặt và sứ mệnh của cây cổ cầm này mà nói, ngược lại việc tấu nhạc đã trở thành một loại thuộc tính phụ của nó.
Ngón tay của Tô Bạch gảy lên dây đàn, một tiếng đàn đơn giản và đơn điệu vang lên, rất đơn giản giống như một đứa trẻ vừa mới học đàn đang luyện tập vậy.
Nhưng vào một khắc tiếng đàn này xuất hiện, trên mặt Giải Bẩm lại lộ ra vẻ nặng nề.
Đột nhiên anh ta bị kéo vào một loại cảm xúc, đây là cảm xúc mà trước đó mình đã tạo ra nhưng lại bị Tô Bạch dùng trình độ kỹ thuật nông cạn này cưỡng chế chi phối.
Giải Bẩm cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
“Thời thơ ấu của tôi không trọn vẹn.” Trong đầu Tô Bạch hiện ra hai bức ảnh đó, mình quỳ sát trong góc bức ảnh chụp gia đình và cái rương đồng xanh đó: “Tôi không có quá khứ.”
Giọng nói trống rỗng nhưng lại đâm thẳng vào lòng người, hai tay của Giải Bẩm chập lại, thân là một thính giả cao cấp dựa vào ảo thuật để đi được đến hiện tại, vậy mà lúc này anh ta lại rơi vào bước phải ổn định tâm trạng để không bị ảo thuật của người khác khống chế.
Sự khổ sở trong này có lẽ chỉ có bản thân Giải Bẩm mới có thể trải nhiệm rõ ràng.
“Cuộc đời tôi là bị chi phối, tôi chính là một con gối rối gỗ nối dây, nhưng ngay cả dây trên người tôi ở đâu tôi cũng không nhìn thấy được, hiển nhiên cũng không nhìn thấy người chân chính điều khiển tôi. Cho nên tôi không có hiện tại.”
Lúc này đột nhiên Giải Bẩm hiểu ra, ngay khi Tô Bạch gảy một tiếng đàn đơn giản đã hoàn toàn chạm đến cảm xúc của mình, trong đầu anh ta nổi lên suy nghĩ, anh ta biết Tô Bạch không biết sử dụng ảo thuật thế nào, trên thực tế nếu không phải có một cây cổ cầm đó của mình thêm vào thì hắn hoàn toàn không thể phát huy được một chút hiệu quả nào, nhưng Tô Bạch lại mượn một cây cổ cầm này trực tiếp ngưng tụ ra ảo thuật còn cao thâm hơn mình.
Bởi vì con đường mình đi là bên ngoài, thứ mà mình theo đuổi là toàn bộ sự thay đổi ở bên ngoài ảnh hưởng đến bên trong của đối phương, mà đối phương thì lại trực tiếp đi vào tim, đây là một loại tích lũy của trải nghiệm cuộc sống, là một loại lắng đọng của đời người.
Có lẽ Giải Bẩm lớn hơn Tô Bạch vài tuổi, nhưng cuộc đời không phải đơn giản là sự lắng đọng của năm tháng mà là sự thăng hoa từ những trải nghiệm và kinh nghiệm. So với những thứ mà Tô Bạch đã trải qua mà nói thì Giải Bẩm lại càng giống như một trang giấy trắng tinh khiết hơn.
Lần này chỉ cần mình không chết, chỉ cần mình có thể sống sót, dựa vào cảm ngộ lần này chắc chắn thực lực và tu vi của mình có thể càng tịnh tiến hơn một bước!
“Tôi cũng không biết tôi có quá khứ hay không, tôi không nhìn thấy quá khứ của tôi và cũng chẳng muốn nhìn.”
Tô Bạch phát ra một tiếng thở dài, ngay sau đó dây đàn đứt, tiếng đàn đơn điệu đột ngột dừng lại, mà cùng lúc đó trong miệng Giải Bẩm phun ra một ngụm máu tươi, cả người lả xuống nửa quỳ trên đất, bộ dạng suy sụp.
Tô Bạch không hiểu ảo thuật nên hiển nhiên cũng không thật sự hiểu làm thế nào để khống chế được cây cổ cầm này, cũng vì vậy mà cổ cầm không thể chịu được cách diễn tấu đơn giản và thô bạo này của hắn nên mới vỡ nát.
Giải Bẩm từ từ ngẩng đầu lên với sắc mặt trắng bệch nhưng lại giống như đã trút được gánh nặng.
“Thật sự không có đường xoay chuyển nữa sao?” Giải Bẩm hỏi với vẻ hơi vô lực: “Thật ra mối quan hệ của chúng ta cũng không tệ…”
Tô Bạch không trả lời bởi vì hắn không cần phải trả lời, hắn chỉ tiếp tục đi về phía Giải Bẩm, trong mấy hiệp giao đấu liên tiếp giải Bẩm đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, ngay cả Tô Bạch cũng không biết rõ nguyên do trong đó.
Nhưng điều cũng không ảnh hưởng việc hắn muốn đi lấy kết quả mà mình muốn.
Giết anh ta chỉ để chứng minh cho mình, cũng tương đương với nói với mình rằng nhìn xem, tôi vẫn còn sống.
Thật ra Giải Bẩm vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác nhưng anh ta biết trong trận quyết đấu ở cấp bậc này, mình đã liên tiếp thua hai trận, hình như đã không còn khả năng lật chuyển nữa.
Trận giao chiến giữa các thính giả cao cấp đã sớm thoát khỏi những cuộc đọ sức đơn giản và chồng chất của người có thâm niên, mà trở nên càng thêm huyền ảo hơn.
Giải Bẩm từ từ cúi đầu, nói với vẻ hơi không cam lòng: “Tôi thật sự, thật sự không cam lòng chết.”
“Vậy tại sao anh lại muốn từ bỏ, bó tay chịu trói?”
Một tiếng này không phải do Tô Bạch nói ra, ngay khi giọng nói này xuất hiện, Tô Bạch dừng bước chân của mình, bởi vì phía sau Giải Bẩm xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đỏ, người đàn ông này khom người duỗi tay đỡ Giải Bẩm đứng dậy.
“Anh vẫn có hảo cảm đối với cậu ta, cảm thấy hình động của anh nợ cậu ta cho nên dưới tình huống mở đầu bất lợi, anh đã định chọn từ bỏ và nghển cổ đợi chém, đúng không?”
Giải Bẩm lắc đầu.
“Thật khờ.”
Tô Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Lương Sâm chuyển ánh mắt của mình về phía Tô Bạch, trầm giọng bảo: “Thấy được rồi thì thu đi, cũng không đến mức phải cậu chết tôi sống, cứ coi như nể mặt tôi, chuyện này tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng, cậu cũng không cần quá khích như vậy.”
Tô Bạch nghe thế đột nhiên bật cười. Sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Anh cũng xứng.”
Con ngươi của Lương Sâm đột nhiên co rút, lửa giận trong lòng lập tức bốc vụt lên, người trước mặt không biết trời cao đất dày này đang trực tiếp giẫm lên mặt mình.
Bởi vì ở nơi chứng đạo khi mình chứng đạo lần đầu tiên, bia mộ đặt xuống bị bia mộ của Lệ Chi trực tiếp đập nát, ý chí để lại của Lệ Chi chỉ đáp đúng lại một câu: “Anh cũng xứng?”
Mà người này cũng có mặt ở đó khi ấy, cho nên lúc này ba chữ này chính là một lời mang hai ý nghĩa!