Chương 1192
Nhát Gan Và Đầu Chập Mạch 1
Sự khác biệt giữa bệnh thần kinh và người bình thường ở đâu?
Người bình thường làm một vài chuyện khó tin hoặc là làm một vài chuyện quá khích còn có thể dùng “ta tuy đã già nhưng lại đột nhiên nổi lên hào khí của thiếu niên” để giải thích, mà loại hành động trực tiếp không nể mặt thậm chí còn giẫm thẳng lên mặt một thính giả cấp đại lão như Tô Bạch đây, trên cơ bản có thể kết luật thành loại đầu óc chập mạch, người có thần kinh bình thường cho dù có kích động bao nhiêu, có muốn theo đuổi một câu thơ kia đến đâu, phòng chừng cũng không thể làm ra được loại chuyện này.
“Cậu xúc phạm tôi.” Lương Sâm kiềm chế lửa giận trong lòng mình, mở miệng nói.
Đây là đang tìm lời giải thích, tìm lý do và cũng là đang nói lý lẽ cho hành động tiếp theo của mình, không có cách nào khác, Phát Thanh “dạy dỗ tất cả mọi người,” thế giới bất nhân coi vạn vật là chó nuôi, như ở trong mắt Phát Thanh bất kể là thính giả cấp thấp hay là thính giả cao đều là bình đẳng hết, cho nên cho dù là Lương Sâm thân là thính giả cấp đại lão muốn ra tay đối phó với Tô Bạch cũng nhất định phải nói rõ đạo lý trước.
Không ít người bình thường ở thế giới hiện thực thích trích dẫn lời của Lỗ Tấn tiên sinh “đây là xã hội ăn thịt người.” Bọn họ cảm thấy xã hội này có rất nhiều chỗ đều không có lý, nhưng có khả năng bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng có một đám người trong thế giới này, bọn họ sở hữu sức mạnh sánh ngang với thần linh, thậm chí có năng lực có thể dễ dàng lật đổ chính quyền của một quốc gia nhưng bọn họ lại là một tốp người nói lý nhất.
Một đám thần trước khi đánh nhau hoặc là trước khi thấy ai không thuận mắt muốn dạy dỗ một trận, vẫn phải nói chuyện trước đã, nói lý ra thì đây cũng được tính là một phong cảnh rất đặc biệt.
“Tới đây, giết tôi đi.” Tô Bạch duỗi tay chỉ vào đầu mình: “Chuyện này anh cũng có phần, nếu như anh có gan thì bây giờ ra tay giết tôi đi, đừng có cởi quần thả lắm làm việc nửa vời như thế!”
“…” Bàn tay của Lương Sâm nổi lên gân xanh, tượng đất còn có ba phần nhiệt huống chi là thính giả cấp đại lão, nhưng Tô Bạch nói đúng, anh ta đã ra tay tính kế Tô Bạch trước, bây giờ người ta chỉ mới miệng lưỡi khá chua ngoa mà thôi, cùng lắm mình chỉ có thể qua đó đánh một cái thậm chí còn không thể đánh cậu ta quá nặng, bằng không chính là không nói lý, nếu như anh không nói lý vậy phải chuẩn bị sẵn sàng đợi Phát Thanh tới tìm anh nói lý.
Nhìn thấy phản ứng của Lương Sâm, khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười. Hắn biết lúc này mình có hơi đê tiện, vì thứ khiến đối phương bó tay chịu trói không phải là thực lực của mình mà là sức chấn nhiếp của Phát Thanh, hơn nữa Tô Bạch sớm biết rõ con người của Lương Sâm này. Ở nơi chứng đạo còn tận mắt nhìn thấy đối phương chứng đạo, đây là một cường giả nhưng phải thêm một tiền tố, đó là một cường giả nhát gan.
Một người cùng một thời đại với Lệ Chi nhưng lại miễn cưỡng kiềm chế đến hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác mới phải đi chứng đạo, một thính giả nhát gan bình thường thật sự không thể làm ra được loại chuyện này, bởi vì còn phải đối mặt với sức cám dỗ của thực lực tăng cao và tăng cấp.
Lúc này Giải Bẩm cũng đứng dậy, anh ta hiểu Lương Sâm sâu sắc, dù sao hai người sinh hoạt chung cũng đã được rất lâu rồi, anh ta có thể nhìn ra được lúc này Lương Sâm đang giận sôi gan nhưng vẫn kiềm chế bản thân.
Có điều, Giải Bẩm cũng không cảm thấy hổ thẹn vì điều này và cũng không cảm thấy cảm động bao nhiêu. Bởi vì trước khi anh ta bay đến Giai Mộc Tư đã rất nghiêm túc nói với Lương Sâm không cần anh ta đi theo, nhưng Lương Sâm vẫn tới hơn nữa còn lộ mặt vào đúng lúc này.
Tuy rằng Tô Bạch đang ở trước mặt mình nhưng Giải Bẩm sẽ không ngu ngốc cho rằng hắn không giữ lại chiêu sau gì trên người mẹ nuôi của mình, bởi vì nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ để lại chiêu sau.
Mà sự xuất hiện như vậy của Lương Sâm tương đương với phá vỡ lời giao hẹn giữa mình và Tô Bạch, như vậy mẹ nuôi của mình có khả năng thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
“Anh không nên tới.” Giải Bẩm mở miệng bảo.
“Tôi không tới thì anh sẽ chết.” Lương Sâm nhắc nhở: “Cấp bậc giao chiến của thính giả cao cấp hoàn toàn khác với người có thâm niên, tuy rằng thuộc tính cường hóa của đôi bên không thay đổi nhưng về mặt hiệu quả đã không thể coi như nhau được nữa, cũng như vậy, sự chênh lệch giữa các thuộc tính cường hóa tương sinh tương khắc sẽ càng rõ ràng hơn.
Ảo thuật của anh có tác dụng với cậu ta được bao nhiêu?”
Tuy rằng Giải Bẩm biết Lương Sâm nói là sự thật, nhưng anh ta vẫn cho rằng Lương Sâm không nên đến đây như cũ, Tô Bạch ở trước mặt mình chính là một thằng điên tuyệt đối, phong cách báo thù của hắn trong chuyện này đã chứng minh hắn thật sự chưa bao giờ thay đổi, mà sự xuất hiện của Lương Sâm thật sự có khả năng khiến hắn trực tiếp ra tay với mẹ nuôi của mình.
“Xin lỗi, tôi đã nói ông chủ của tôi đừng tới.”
Giải Bẩm chủ động thoát khỏi cái đỡ của Lương Sâm mà bước từng bước về phía Tô Bạch, anh ta chắc chắn phải cho Tô Bạch nhìn thấy thái độ của mình, bởi vì anh ta thật sự không hy vọng mẹ nuôi của mình cũng là người thân chân chính của mình trên thế giới này biến thành cách biệt ở hai thế giới với mình vì chuyện này, cho dù thính giả mạnh mẽ bao nhiêu cũng không thể khiến khiến người chết sống lại được.
“Nhưng anh ta vẫn tới.” Tô Bạch nhìn Lương Sâm rồi lại nhìn Giải Bẩm đang đi về phía mình.
“Tôi đã để lại một giọt máu của tôi lên người mẹ anh, tôi có thể cho nó nổ tung bất cứ lúc nào.”
Tô Bạch nói một cách rất bình tĩnh.
Ánh mắt của Lương Sâm híp lại, lúc này anh ta đang tính toán một vài thứ gì đó.
Dường như Giải Bẩm cảm giác được gì đó, anh ta lập tức quay người hô với Lương Sâm: “Ông chủ, tôi không muốn mạo hiểm.”