Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1193 - Chương 1193 Nhát Gan Và Đầu Chập Mạch 2

Chương 1193

Nhát Gan Và Đầu Chập Mạch 2


Lương Sâm đã tự tiện quyết định đi tới nơi này, Giải Bẩm thật sự không hy vọng anh ta lại lấy sự an nguy của người thân mình ra mạo hiểm một lần nữa, giống như thính giả cao cấp và người có thâm niên là sự tồn tại ở hai cấp bậc, và chắc chắn thính giả cấp đại lão và thính giả cao cấp cũng là hai cấp bậc tồn tại khác nhau. Với thực lực của Lương Sâm lại thêm mẹ nuôi của mình chắc hẳn cũng đang ở khu vực gần đây, anh ta quả thật có một xác suất nhất định sẽ tìm được mẹ nuôi của mình hơn nữa giải cứu bà ấy trước khi giọt máu đó của Tô Bạch phát động.


Nhưng Giải Bẩm không dám cược, cũng không muốn cược.


“Phịch…” Giải Bẩm quỳ xuống trước mặt hắn.


“Cậu biết không Tô Bạch, bây giờ tôi thật sự rất uất ức, tôi thừa nhận là tôi đã tính kế cậu trước khiến tôi rơi vào thế bị động về mặt đạo lý, nhưng chuyện tôi uất ức nhất là hình như trên thế giới này cậu đã không còn người nào có thể để tôi lấy ra uy hiếp cậu được nữa.


Người thân của cậu? Cha mẹ của cậu? Con trai cậu? Bạn bè của cậu?”


Huân Nhi và Sở Triệu là thính giả nên không thể lôi ra để uy hiếp, hơn nữa xét từ tài liệu mà Giải Bẩm có được, nếu như mình lấy hai người đó để uy hiếp phỏng chừng Tô Bạch cũng chỉ cười cợt, sau đó giục anh ta mau ra tay một chút.


Về phần cha mẹ của Tô Bạch…


Bây giờ Giải Bẩm vẫn còn nhớ một câu mà hắn đã nói trong điện thoại: “Vậy anh cũng đi tìm mẹ tôi đi, tôi không cản.”


Cho dù biết mẹ cậu đang ở đâu nhưng ai dám đi?


Kể cả là ông chủ sau lưng mình cũng không có lá gan đó để đi.


Giải Bẩm đã quỳ xuống rồi, cứ quỳ trước mặt Tô Bạch như vậy.


Đôi mày của Lương Sâm nhíu chặt lại, thật ra anh ta vẫn luôn do dự, do dự xem có nên giết chết Tô Bạch hay không, nhưng anh ta vẫn đang chần chừ, bởi vì về quan hệ nhân quả hoàn toàn không ủng hộ anh ta giết Tô Bạch, ngay khi bạn nhỏ yếu, bạn hy vọng thế giới này đều nói lý, nhưng khi bạn mạnh mẽ bạn lại chỉ hy vọng thế giới này đừng có nhiều đạo lý như vậy, đây cũng chính là bản chất của con người.


Bàn tay của Tô Bạch đặt dưới cằm mình hơi vuốt nhẹ, dường như một cái quỳ này của Giải Bẩm không thể đả động được hắn, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như khi đứng trên ban công hút thuốc lá lúc đầu.


“Ha ha, chuyện không có cách nào khác, tự anh phá vỡ giao hẹn.” Tô Bạch nói một câu này với Giải Bẩm sau đó quay người rời đi: “Ông chủ Lương, có dám thi tốc độ với tôi không?”


Lương Sâm mắt điếc tai ngơ, còn Giải Bẩm thì lại gào lên như phát điên: “Tô Bạch, nếu như bà ấy chết rồi thì cậu cứ đợi đó, lão tử chắc chắn sẽ băm thây cậu thành vạn mảnh!”


Tô Bạch không trả lời, cơ thể cũng biến mất không thấy nữa.


Lương Sâm đi đến bên cạnh Giải Bẩm và đỡ anh ta đứng dậy: “Xin lỗi.”


Giải Bẩm nhắm mắt lắc đầu: “Cậu ta là thằng điên, chúng ta không nên chọc cậu ta bởi vì cậu ta thật sự không có sự ràng buộc.”


Lương Sâm không nói gì, bởi vì anh ta cũng không thể nói yên tâm, đợi mẹ anh chết rồi tôi sẽ lập tức qua đó giết Tô Bạch báo thù cho mẹ anh.


Hiện tại đang là giữa tháng sáu, phần lớn các khu vực ở Trung Quốc đều đã vào thời tiết mùa hạ, phía Nam lại càng nóng nực đến khó nhịn nổi, nhưng bây giờ Giai Mộc Tư mới chỉ hơn mười độ, đặc biệt là vào buổi sáng vẫn lạnh lẽo kinh người.


Tô Bạch chậm rãi đi dạo bên ngoài chợ bán thức ăn, dường như xung quanh ồn ào cũng không hề làm phiền hắn chút nào. Nếu không phải mái tóc màu tím của hắn quá chói mắt trong thời đại mà phong cách Punk không còn lưu hành này nữa, thì có khả năng thật sự không có người nào để ý đến hắn.


“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” Một người phụ nữ trung niên vừa mới bước ra khỏi cổng chợ bán đồ ăn sau khi đã mua xong đồ, cách từ xa đã bắt đầu vẫy tay gọi Tô Bạch, hai tay của bà ấy đều xách làn đi chợ.


“Tiểu Bạch, đúng là cháu rồi, nào, tối qua cháu tới khá muộn nên chợ búa đều đóng cửa hết, hôm nay mới sáng dì đã ra ngoài đi chợ rồi, đều là đồ tươi hết, buổi trưa đến nhà dì ăn cơm nhé, dì làm mấy món tủ cho cháu, đảm bảo ăn rất ngon.”


Giải Bẩm quanh năm không về nhà thật sự cũng có ý tứ cố gắng lãng quên người mẹ nuôi này, phỏng chừng cũng chính là tâm lý trước đây của Tô Bạch đối với bé con.


“Dì.” Tô Bạch gọi một tiếng.


“Nào, đây là Sachima mới, ăn một miếng đi, tiệm xưa làm đấy, ngon hơn mua ở trong siêu thị nhiều, đây mới là Sachima chính thống, dì vừa mới mua xong.”


Dì Giải không khỏi vừa phân trần vừa mở cái túi đã đóng kín lấy một miếng đưa đến bên miệng Tô Bạch một cách nhiệt tình.


Tô Bạch há miệng cắn một cái.


Rất đặc, rất dẻo, cũng rất ngọt nhưng lại không ngấy.


“Thế nào, ngon chứ?” Dì Giải hỏi hắn trong sự mong đợi.


“Vâng, rất ngon ạ.”


“Đi, về nhà với dì đi, hôm nay làm mấy món mặn, ở chỗ này của bọn dì thức ăn ngon chân chính không ở tiệm cơm mà đều ở nhà hết.”


“Không được rồi dì Giải, Giải Bẩm đã về rồi đấy ạ, trong công ty cháu còn có vài việc gấp, sắp phải đến sân bay rồi ạ.”


“Cái gì? Giải Bẩm về rồi sao?” Dì Giải hỏi với vẻ hơi bất ngờ.


“Vâng, anh ta về rồi và đang ở nhà đợi dì, cháu đi trước đây, lần sau lại tới ăn cơm dì làm.”


Tô Bạch nói xong đã tránh khỏi tay của dì Giải, tiến vào trong đám người.


“Ôi, đứa trẻ nhà cháu, có vội cỡ nào cũng không thể thiếu một bữa cơm được chứ.”


Dì Giải còn muốn tìm Tô Bạch nhưng lại phát hiện ra có tìm thế nào cũng không thấy, nhưng vừa nghĩ tới con trai mình đã mấy năm không về nhà nay đã trở về, bà ấy lại lập tức lại vui vẻ hẳn lên, thậm chí còn hào phóng gọi một chiếc xe ba bánh muốn tiết kiệm thời gian về nhà sớm hơn một chút.


Chương 1193

Bình Luận (0)
Comment