Chương 1194
Chức Năng Đặc Biệt 1
“Xin hành khách ngồi trên chuyến bay MU5615 của China Eastern Airlines chú ý, chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng chuyến bay của bạn vì nguyên nhân thời tiết nên không có cách nào cất cánh đúng giờ, xin vui lòng để ý thông báo của chúng tôi, chúng tôi thành thật xin lỗi vì sự bất tiện do chuyến bay bị hoãn mang lại.”
Tô Bạch lấy vé và qua cổng kiểm tra an ninh, khi ngồi ở sảnh chờ máy bay được chừng nửa tiếng thì nhận được thông báo chuyến bay bị trễ, hắn dứt khoát đứng dậy đi vào khu vực hút thuốc, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lên.
Bên cạnh phòng hút thuốc là tiệm bán thuốc lá và rượu, có mấy nữ nhân viên mặc giống tiếp viên nhưng chắc hẳn không phải tiếp viên đang đi qua đi lại ở đằng trước chào hàng thuốc lá cho dân hút thuốc.
Quầy thu ngân của bọn họ cũng ở trong khu vực hút thuốc.
Tô Bạch vừa dựa vào bên cạnh hút thuốc vừa nhìn bọn họ, nói thật mấy cô gái trẻ này cũng thật đáng thương, cho dù là một người hút thuốc lâu năm bạn kêu anh ta một ngày mười tiếng đều đứng trong phòng hút thuốc ngập khói thì phỏng chừng bản thân anh ta cũng không chịu nổi, mà mấy cô gái trẻ này thì lại chỉ cần đi làm là không ngừng biến thành người hút thuốc thụ động.
Nhưng việc làm ăn cũng không tệ, người mua thuốc cũng không ít, hơn nữa rất nhiều người đều là mua cả cây khiến mấy cô gái trẻ dù bận rộn vẫn rất vui vẻ.
Tô Bạch ném đầu lọc vào trong thùng rác rồi bước ra, cũng không biết khi nào máy bay mới có thể qua đây, thời gian rảnh rỗi này rõ ràng có hơi nhàm chán.
Còn nữa, thính giả mà hắn biết cũng không nhiều, bằng không nếu đã tới Đông Bắc rồi lại đi thăm hỏi một cái cũng xem như là một cách giết thời gian không tệ.
Đối diện với khu hút thuốc là một tiệm đặc sản bản địa, mấy thứ như đặc sản này cùng với sự phổ biến của thương mại điện tử, dường như đã không còn được chào đón bằng lúc trước nữa. Rất nhiều người đi du lịch mua đặc sản gì đó rồi xách túi lớn túi nhỏ về, sau này cứ lên Taobao tìm một lúc đều có thể mua được những thứ này ở trên mạng, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn.
“Chào anh ạ.” Một cô gái gọi Tô Bạch.
Tô Bạch quay người chỉ nhìn thấy một cô gái tóc vàng mặc áo sơ mi với quần bò đứng trước mặt mình, đối phương đeo kính râm che đi nửa gương mặt.
“Có chuyện gì sao?” Tô Bạch hỏi.
“Anh đi một mình thôi sao?” Cô gái tóc vàng duỗi tay chỉ vào bên cửa đăng ký đó: “Trước đó tôi thấy anh ngồi ở trong đó đợi máy bay, tôi cũng đang đợi chuyến bay đó, nhưng rất không may, nó lại tới trễ.”
“Xin hỏi cô có ý gì?” Tô Bạch vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của cô gái này, cô ta không phải thính giả, một điểm này ngược lại Tô Bạch có thể xác định được.
“Tôi có thể mời anh cùng ăn bữa tối được không? Ở bên đó có một tiệm đồ ngọt.” Cô gái mời.
“Xin lỗi thưa cô, nhưng tôi không biết cô là ai.” Tô Bạch cũng không tin mình sẽ gặp được cơ hội ưu ái gì, nếu như là mình ăn mặc thời thượng, quần áo đều là đặt riêng của nhà thiết kế ngày trước, vậy có cô gái chủ động tiếp xúc với hắn ngược lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý cả thôi. Nhưng bây giờ mình đang có một quả đầu màu tím phong cách Punk, quần áo trên người cũng là loại mấy chục một trăm tệ, trông như vậy mà còn có cô gái chủ động qua đây vậy thật không bình thường.
“Xin anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn giản muốn mời anh ăn tối mà thôi.” Cô gái lại mời hắn: “Thân là một người đàn ông, lẽ nào anh còn sợ tôi ăn anh được chắc?”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian, cũng không đói.”
Tô Bạch vẫy tay rồi đi vào trong tiệm sách bên cạnh, liếc mắt nhìn qua những quyển tạp chí đó. Số lượng tạp chí trong tiệm sách cũng không nhiều, cơ hội có thể chọn cũng rất ít, nhưng việc làm ăn chắc hẳn cũng không tệ, dù sao trên máy bay cũng không thể nghịch điện thoại nên quả thật có không ít người sẽ chọn mua tạp chí để lật xem trên máy bay.
Có điều, cô gái này lại cũng đi theo Tô Bạch vào tiệm sách, còn đứng phía sau hắn.
“Cô gái, rốt cuộc cô muốn gì?” Tô Bạch tiện tay cầm một quyển tạp chí xe hơi lên và hỏi.
“Anh nhất định phải đi ăn tối với tôi.” Cô gái nói một cách rất kiên quyết.
Thái độ kiên quyết và giọng điệu cứng cỏi như thế khiến người ta hoàn toàn không có cách nào liên tưởng cô ta với rượu và đồ ăn, lại thêm nơi này còn là sân bay chứ không phải một quán bar nào đó trên phố.
“Được, cùng nhau ăn tối đi.”
Cô gái gật đầu rồi bước vào một tiệm mì ở trước mặt.
“Không phải nói ăn đồ ngọt sao?” Tô Bạch ngồi xuống trước một cái bàn nhỏ, cô gái thì ngồi đối diện với hắn.
“Như nhau.”
Cô gái tháo kính để lộ ra một gương mặt hoàn chỉnh, thoạt nhìn cũng không tệ thậm chí còn rất tinh tế.
“Cô là con lai?” Tô Bạch hỏi.
“Đúng vậy, mẹ tôi là người Trung còn cha tôi là người Anh.” Cô gái đáp.
“Ồ.” Tô Bạch đáp một tiếng, chọn một bát mì thịt bò nhỏ và một bát mì thịt bò lớn, hắn lấy tiền ra thanh toán trước: “Ăn trong sân bay thật đắt.”
“Thưa anh, anh cũng không giống người thiếu tiền cho lắm.” Cô gái nói.
“Cô nhìn thấy trên người tôi có chỗ nào giống người có tiền?”
“Chỗ nào cũng giống, bởi vì anh không có khái niệm cũng không có y thức về tiền bạc, điều này có nghĩa tiền bạc đối với anh mà nói chỉ là một chuỗi số Ả Rập mà thôi, cũng không thể khiến anh liên tưởng nó với củi gạo dầu muối được.”
Cơ thể Tô Bạch tựa lên ghế, nhìn cô gái trước mặt: “Quan sát rất chi tiết.”
Hắn cũng chẳng muốn hỏi rốt cuộc cô gái này có mục đích gì, ngược lại sau khi ăn xong mì nếu như cô ta còn tiếp tục làm phiền mình, vậy hắn cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục chơi với cô ta.
“Thưa anh, anh sẽ cảm ơn tôi.” Cô gái nói câu này một cách khó hiểu: “Anh thấy thế nào về vận mệnh của con người?”
“Do trời định.” Tô Bạch đáp một câu rất qua loa có lệ, cô gái này muốn bàn triết học với mình sao?