Chương 1195
Chức Năng Đặc Biệt 2
Cô gái mỉm cười: “Vậy anh cảm thấy nó có thể bị thay đổi không?”
Câu hỏi này rất nhàm chán cũng là một câu hỏi cũng rất tầm thường. Bây giờ Tô Bạch đang cảm thấy không phải cô gái này đang truyền giáo đấy chứ. Hắn nhớ hai năm trước đã từng xem một bản tin thời sự, có mấy phần tử não tàn truyền giáo ở trong McDonald's muốn số điện thoại và tên của các thực khách gần đó, một cô gái trong số đó trực tiếp bỏ qua bọn họ, kết quả cô gái này bị bọn họ đánh chết tươi trong quán McDonald's.
Xét từ việc cô gái lai ở trước mặt mình này một lòng muốn mời mình cùng vào ăn tối, lại thêm hành động và lời nói khi ngồi vào bàn ăn, cô ta thật sự rất có khả năng đang dự định truyền giáo với mình.
Tô Bạch sờ cằm mình theo bản năng, nghĩ lại lẽ nào trước đó khi mình ngồi trên ghế đợi ở sảnh chờ máy bay trông có vẻ rất chán chường và có khuynh hướng tự sát sao? Cho nên mới thu hút ánh mắt của phần tử tà giáo dự định tiếp nhận con chiên lạc đường trong cuộc sống hiện thực này như mình vào tổ chức?
Mì sợi được bưng lên, Tô Bạch rót một ít dầu ớt vào trong bát trước mặt của mình, đang lúc định ăn thì cô gái lại mở miệng: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”
“Cô biết tương lai cụ thể sẽ thế nào không?” Tô Bạch ăn một miếng mì và hỏi.
Cô gái cố tình cười một cách thận trọng.
Tô Bạch nở nụ cười, sẽ không định kéo mình vào trong giáo thật đấy chứ?
“Cho dù cô biết tương lai thế nào nhưng cô có thể lấy gì đi kiểm nghiệm tương lai mà cô “nhìn thấy” là thật hay là giả?” Tô Bạch hỏi tiếp.
“Chỉ cần có lòng tin với mình là được.” Cô gái đáp một cách rất thản nhiên.
“Người có tự tin bao nhiêu cũng sẽ có lúc nghi ngờ mình, học sinh giỏi có lợi hại đến đâu cũng phải tìm người khác so đáp án sau khi kỳ thi kết thúc mới có thể xác nhận rốt cuộc mình đúng hay là sai.
“Tôi rất không thể hiểu được loại tư duy này của anh, tại sao con người phải nghi ngờ và phủ định chính mình?”
“Bởi vì bước sai một bước có thể chính là vực sâu.”
Mì rất ít, Tô Bạch ăn mấy miếng to rồi lại dùng đũa vớt vài cái, cuối cùng cũng ăn xong.
Hắn đặt đũa xuống: “Được rồi, tôi đã ăn xong, chào tạm biệt thưa cô.”
Tô Bạch cảm thấy mình đã nói đủ nhiều với đối phương rồi, phỏng chừng nguyên nhân vẫn là do tâm trạng của mình hôm nay không tệ.
Mì của cô gái trên cơ bản chưa được động tới nhưng cô ta vẫn đứng dậy, cùng bước ra khỏi quán mì với hắn.
Sau bữa cơm làm một điếu thuốc còn sướng hơn cả thần tiên. Thật ra, để đoán xem một người có nghiện thuốc lá hay không rất đơn giản, đó chính là sau bữa cơm có suy nghĩ hút thuốc hay không, tuy rằng nicotin đối với Tô Bạch mà nói hoàn toàn không thể ảnh hưởng được gì đến hắn, nhưng hắn vẫn đi vào khu hút thuốc theo bản năng.
Cô gái chạy qua đó, dùng một tay nắm cổ tay của Tô Bạch: “Anh không thể vào trong, ít nhất bây giờ không thể vào.”
“Ha ha.” Tô Bạch rút tay ra, vẫn tiếp tục đi vào trong khu hút thuốc.
“Cô nói nguyên nhân tôi không thể tiến vào xem.”
“Sau khi anh tiến vào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi thấy hình ảnh đèn treo trên đỉnh đầu anh sẽ rơi xuống.” Cô gái đáp một cách rất nghiêm túc.
“Ồ.” Tô Bạch chậm rãi dừng bước chân, lần này hắn lại quan sát cô gái trước mặt một cách kỹ càng và nghiêm túc, nếu như cô ta không phải kẻ lừa đảo cũng không phải thầy bói bịp bợm, và cũng không phải đầu óc có vấn đề hoặc là mắc chứng hoang tưởng, vậy có phải cô ta có một chức năng lạ thường có thể nhìn thấy hình ảnh tương lai không?
Nhân quả đối với thính giả mà nói chính là một liều thuốc độc ngọt ngào, nhưng chỉ cần cấp bậc sinh mệnh đủ cao thì đều có thể tìm hiểu nhân quả. Điều này cũng có nghĩa, con người thân là sinh vật đứng đầu vạn vật, liệu rằng cơ thể và linh hồn của bọn họ có gen lĩnh ngộ nhân quả hay không?
Nếu là như vậy, thi thoảng trong những người bình thường sẽ nhảy ra một hai người có thể nhìn thấy hình ảnh tương lai, hình như cũng không thể tính là chuyện gì quá khiến người bất ngờ.
Dù sao cũng là xác suất một trong mấy tỷ.
Nhưng Tô Bạch vẫn đi vào khu hút thuốc, hắn lấy điếu thuốc của mình ra rồi châm lên bằng bật lửa, vừa phun ra một hơi khói vừa nhìn ra bên ngoài, cô gái đó đứng bên ngoài nhìn hắn qua cánh cửa kính cảm ứng tự động, sau đó lại nhìn về phía đỉnh đầu của Tô Bạch.
Tô Bạch ngẩng đầu, ồ, thật trùng hợp, mình hoàn toàn chỉ tùy tiện cầm thuốc, châm thuốc rồi đi hai bước, vậy mà vừa vặn trên đỉnh đầu lại là một cái đèn treo, cũng chính vào một khắc hắn ngẩng đầu này, “rắc…” một tiếng vang giòn.
Đèn treo rơi xuống.
Cô gái nhắm mắt, cô ta không dám nhìn một màn sắp xảy ra, đồng thời hai tay của cô ta cũng siết chặt lại, trong lòng không ngừng oán trách: “Tại sao, tại sao, tại sao các người đều không tin lời tôi nói là thật, tại sao các người vẫn muốn từng người một đi tìm đường chết, tại sao các người không thể tin tôi, tại sao lần nào tôi cũng mềm lòng, biết rõ các người sẽ không nghe mình nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở, tại sao?”
“Rầm…”
Đèn treo vỡ vụn, xung quanh truyền tới những tiếng hô kinh hãi, đám dân hút thuốc bên trong đều sợ hết hồn.
Mà lúc này, cửa kính cảm ứng mở ra, cô gái cảm giác được trước mặt mình có một người đang đứng, khi cô ta mở mắt lại nhìn thấy Tô Bạch, mà hắn thì vẫn chẳng hề hấn gì.
“Quý cô xinh đẹp, vừa rồi cô cũng chưa ăn một miếng mì nào cả, thân là một người đàn ông, tôi cảm thấy mình chắc hẳn nên mời cô đi ăn một ít đồ ngọt, cô nói xem phải chứ?”