Chương 1196
Kích Động Muốn Bóp Chết Người 1
Cuối cùng, đồ ngọt cũng không ăn được vì loa phát thanh trong sân bay gửi thông báo chuyến bay tới trễ cuối cùng cũng đến, hành khách ngồi trên chuyến bay có thể bắt đầu đăng ký.
Tô Bạch và cô gái sóng vai đi kiểm phiếu lên máy bay, hai người đều là vé hạng thương gia nhưng một người ở trên cùng và một người thì ở gần cuối cùng, Tô Bạch cũng không yêu cầu đổi vé mà ngồi xuống vị trí hàng hai gần cửa sổ từ dưới đếm lên. Hắn không có hành lý, sau khi ngồi xuống trực tiếp nhắm mắt định nghỉ ngơi.
“Xin chào ông, anh ta là bạn của tôi, ông có thể đổi vị trí cho tôi được không, thật sự ngại quá.”
Vốn dĩ ngồi bên cạnh Tô Bạch là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, đối diện với lời mời của người đẹp máu lai, ngược lại người đàn ông đứng dậy đổi vị trí một cách rất dứt khoát.
Rất nhanh, mùi nước hoa thoang thoảng đã phả vào mũi Tô Bạch, hắn mở mắt ra trông thấy cô gái bên cạnh đang nở nụ cười.
“Tôi vốn cho rằng anh sẽ yêu cầu người bên cạnh tôi đổi vị trí nhưng không ngờ lại là ngược lại.” Cô gái dường như có hơi bất ngờ, sau khi người bình thường biết được năng lực của mình đầu tiên chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên, sau đó sẽ chủ động đi qua kết bạn với mình.
“Đừng hiểu lầm, tôi mời cô ăn đồ ngọt chỉ để cảm ơn lòng tốt lần này của cô, trên đời này thật sự không còn nhiều người có lòng tốt như vậy.”
Trước không quan tâm cô gái này có thân phận đặc biệt gì hoặc là có âm mưu gì không, trước đó đối phương chủ động cưỡng chế hẹn mình ăn cơm để mình không đi vào khu hút thuốc vốn chính là một hành động giúp đỡ đối với mình, cho dù cuối cùng Tô Bạch cần hay là không cần thì ít nhất mình vẫn cần thể hiện một chút đối với thiện ý của người ta.
Cô gái duỗi tay: “Giới thiệu bản thân một chút, tôi tên Dương Tuyết, đây là tên tiếng Trung của tôi.”
“Tô Bạch.”
Tô Bạch duỗi tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với cô ta.
“Tôi thật sự cảm thấy anh rất kỳ lạ.” Có vẻ như Dương Tuyết rất tò mò về hắn: “Anh khiến tôi nhìn không thấu.”
“Thật ra tôi chỉ là một tên lưu manh.” Tô Bạch khoát tay: “Đúng rồi, nhắc nhở cô một chút, năng lực đó của cô đừng dùng lung tung, có đôi khi một vài chuyện sẽ không thể thay đổi được.”
“Sao anh lại biết không thể thay đổi được?” Dương Tuyết có hơi tức giận đáp: “Chắc chắn có thể thay đổi được.”
“Cô cần gì phải cố chấp như vậy?” Tô Bạch nhìn cô ta với vẻ hơi bất ngờ, hình như cô gái này luôn mang theo một loại cố chấp bướng bỉnh đối với chuyện tương lai có thể thay đổi được hay không.
“Bởi vì tôi đã từng thấy một hình ảnh, vào ngày sinh nhật sáu mươi tuổi của mẹ tôi, đột nhiên mẹ tôi lên cơn đau tim chết trên bàn cơm, tôi hy vọng có thể thay đổi nó hơn nữa nhất định phải thay đổi nó! Cho nên vừa rồi anh đã cho tôi hy vọng bởi vì anh không chết.”
Đột nhiên Tô Bạch rất muốn nói cô chỉ nhìn thấy hình ảnh đèn treo trên đầu tôi rớt xuống dưới mà thôi, còn hình ảnh mà tôi chết thảm cô cũng không nhìn thấy, hơn nữa không nói đèn treo đó mà cho dù có là hỏa tiễn giáng xuống thì phỏng chừng tôi cũng không chết nổi đâu.
Nhưng nghĩ ngợi một chút, Tô Bạch vẫn cảm thấy lúc này phân tích nhiều như vậy hình như cũng không có ý nghĩa lớn bao nhiêu, để cô ta tuyệt vọng đợi chờ cái chết của mẹ mình sao?
Có điều, nếu đổi góc độ mà nghĩ, cô ta phí tâm phí sức đi thay đổi toàn bộ chuyện này nhưng hiện thực cuối cùng vẫn xảy ra như cũ vậy liệu rằng đả kích trong chuyện này có lớn hơn một chút hay không?
Cho dù là chọn cái nào và cho dù là thái độ nào thì hình như đều là đau khổ.
Bản thân Tô Bạch cũng không biết từ khi nào bắt đầu trở nên rất phản cảm đối với chuyện tương lai, một mặt có khả năng là vì liên quan đến nhân quả, một mặt khác thì lại là chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra trên người mình. Bức tranh đó của Cát Tường đã mấy lần từng nhắc nhở mình chuyện tương lai sẽ xảy ra, ít nhất thì cảnh tượng trong bức tranh dự báo đều sẽ xảy ra.
Đặc biệt là lần của Huân Nhi đó, Tô Bạch xem như cũng phí tâm phí sức cố hết sức mình nhưng kết quả cuối cùng cho dù là quanh co đủ lối, thì ít nhất cảnh tượng trong bức tranh vẫn xuất hiện. Nếu như cho Tô Bạch chọn lại một lần, hắn thật sự rất có khả năng sẽ chọn từ bỏ, bởi vì như vậy quá mệt hơn nữa hắn hoàn toàn không có sự tự tin tuyệt đối.
Hắn chắc chắn không phải một người lấy theo đuổi lý tưởng cao đẹp làm mục tiêu của cuộc sống. Hắn theo đuổi là sức mạnh chứ không phải đi tìm hiểu bản chất của thế giới, cũng không phải muốn đi lật đổ ách thống trị phản động của Phát Thanh. Thật ra hắn sống rất đơn giản cũng rất đơn thuần. Hắn cần sức mạnh bởi vì hắn muốn vặn đầu một nam một nữ đó xuống.
Rất ít người sẽ lấy thù hận đơn thuần làm mục tiêu trong cuộc sống của mình, nhưng dường như Tô Bạch đã không còn lại bao nhiêu thứ khác nữa, nếu ngay cả hận cũng không có vậy bây giờ mình sống như vậy quả thật không có ý nghĩa gì cả.
“Tôi không thể thường xuyên thấy được hình ảnh, thật ra tôi đã tự mình ghi chép lại, tôi chỉ nhìn thấy qua chưa đến hai mươi lần hình ảnh mà thôi, một năm có khả năng cũng chỉ có một lần hoặc nhiều nhất là hai lần, ngay khi tôi chuẩn bị đi giúp bọn họ thì bọn họ lại không nghe lời tôi, thẳng cho đến hiện tại, bao gồm cả anh, chưa từng có một người nào nghe lời tôi, bọn họ đều nhìn tôi như một kẻ điên.
Sau này khi tôi mười bảy tuổi, tôi biết năng lực của mình có thể sẽ mang tới sự bất tiện trong cuộc sống, cho nên tôi bắt đầu làm quen với việc kiềm chế và lạnh nhạt trước cái chết bất ngờ của người lạ.