Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1197 - Chương 1197 Kích Động Muốn Bóp Chết Người 2

Chương 1197

Kích Động Muốn Bóp Chết Người 2


Mãi cho đến năm ngoái khi tôi nhìn thấy hình ảnh mẹ ruột của mình sẽ đột tử vào ngày sinh nhật sáu mươi tuổi của bà ấy, tôi mới thật sự hoang mang, tôi muốn thay đổi nó và muốn thử đi thay đổi, cho nên đầu năm nay tôi nhìn thấy một hình ảnh, tôi muốn ngăn cản một người qua đường nhưng anh ta lại là tên trộm đang bị cảnh sát đuổi, anh ta đẩy tôi ngã ra đường thậm chí còn cầm dao cắt rách tay tôi rồi băng qua đường bị một xe tải trực tiếp cán chết.”


Nói đến đây, đột nhiên Dương Tuyết khẽ cười: “Đồn công an còn phát giấy chứng nhận thị dân dám đứng lên làm việc nghĩa…”


“Ha ha.” Nghe đến đây, Tô Bạch cũng không nhịn được mà bật cười, quả thật là rất thú vị.


Hai người đều là người từng gặp qua những nỗi kinh hoàng lớn, tuy rằng trải nghiệm của Dương Tuyết chỉ có thể nói là gió thoảng mây bay khi so với Tô Bạch, nhưng phải biết rằng Dương Tuyết vẫn luôn dùng thân phận của một người bình thường để chứng kiến, mà Tô Bạch thì lại cùng với dòng chảy của thời gian mà bắt đầu không ngừng mạnh lên. Cũng vì vậy mà chuyện mà mình cảm thấy rất đáng sợ trước đây đến bây giờ theo quan điểm của hắn cũng thật rất bình thường, ví dụ như thế giới chuyện xưa Người Giấy ngày trước, nếu như đặt ở trong mắt Tô Bạch của hiện tại thì nó thật sự chẳng khác gì với trẻ con chơi trò chơi gia đình.


Người từng chịu khổ mới chân chính biết được niềm vui trong nỗi khổ có ý nghĩa gì.


“Anh là hình ảnh thứ hai tôi nhìn thấy trong năm nay.” Dương Tuyết nói với Tô Bạch một cách rất nghiêm túc: “Anh đã cho tôi niềm tin, cảm ơn.”


Tô Bạch duỗi tay vuốt nhẹ mái tóc vàng của Dương Tuyết, cô gái con lai này lớn lên quả thật rất rung động lòng người.


“Thật ra, có thay đổi hay không thay đổi cũng không có ý nghĩa lớn cho lắm.” Tô Bạch nghĩ ngợi một chút cảm thấy vẫn nên nói gì đó, trước đó đối phương có lòng tốt nhắc nhở mình, tuy rằng cái đèn treo đó không thể tạo thành uy hiếp gì với mình nhưng phần nhân tình này thì vẫn có: “Tôi cảm thấy, thay vì cô vẫn luôn nghĩ cách giúp mẹ cô tránh được lời nguyền đột quỵ vào ngày sinh nhật sáu mươi tuổi đó, còn chẳng bằng dành nhiều thời gian hơn để bà ấy được trải qua cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp trong khoảng thời gian từ bây giờ đến ngày bà ấy sáu mươi tuổi đó. Tôi nhìn tuổi tác của cô thì mẹ cô cũng chừng ngoài năm mươi đi, thời gian vẫn rất đủ, cũng không cần thiết phải hoàn toàn đặt suy nghĩ lên loại chuyện này, ngược lại sẽ bỏ lỡ mất bản chất cuộc sống.”


“Tôi không ngờ anh cũng biết an ủi tâm hồn như vậy đấy.” Dương Tuyết chỉnh lại mái tóc của mình, rõ ràng cô ta vẫn hơi để ý đến hành động hơi tùy tiện vừa rồi của Tô Bạch.


“Không phải an ủi tâm hồn.” Tô Bạch hạ tay xuống, lòng bàn tay ngửa lên, một tấm thẻ làm bằng da lợn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: “Đây là đồ ở bên Tát Mãn đi, cô cũng có bản lĩnh đấy, vậy mà thật sự lấy được cả thứ này.”


Tấm thẻ này được chế tác từ da lợn rừng, rốt cuộc phương pháp chế tác thế nào thì Tô Bạch cũng không rõ nhưng trên đó lại còn tản ra một chút linh lực, điều này đã chứng minh rõ giá trị của thứ này, đại khái thì cái này cũng có thể tính là một kiểu pháp khí.


“Anh! Trả lại cho tôi!”


Dương Tuyết cướp lại tấm thẻ đó từ trong tay Tô Bạch.


“Nếu như cầm thứ này đi trấn trạch thì không có tác dụng gì đâu. Ở thời cổ đại, một vài binh lính già và tướng quân già bởi vì trước đây tạo sát nghiệp quá nhiều cho nên lúc tuổi già mới cần thứ này trấn trạch để phòng ngừa người mà mình đã từng giết trước đây biến thành quỷ, nhân lúc mình tuổi già tinh khí thần suy yếu sẽ tới quấy rầy mình. Trước đây mẹ cô cũng không phải lính đánh thuê nên không dùng được cái này, ngược lại thứ này sẽ ảnh hưởng đến từ trường trong nhà, tạo thành gánh nặng nhất định cho cơ thể người.”


“Anh nói là thật sao?” Dương Tuyết hỏi với vẻ hơi do dự, cô ta đã tốn một cái giá rất cao mới có được tấm thẻ này.


“Tin hay không tùy cô.”


“Nếu đã như vậy, ôi.” Dương Tuyết rất bất đắc dĩ, lần này cô ta tới Đông Bắc chính là vì cái này, bởi vì cô ta đã đưa mẹ mình đi kiểm tra sức khỏe nhưng cơ thể của mẹ cô ta không hề có bất cứ vấn đề gì hết, mà năm nay mẹ cô ta đã năm mươi bảy tuổi rồi, có nghĩa chỉ còn ba năm nữa sẽ đột tử, cho dù không tổ chức sinh nhật cho bà ấy thì Dương Tuyết vẫn biết rõ, cơ thể của mẹ vẫn sẽ xảy ra vấn đề, cho nên cô ta mới bắt đầu tìm kiếm sự trợ giúp từ một phương diện khác.


“Như vậy đi, tôi có một người bạn là một cao tăng đắc đạo đang ở Thượng Hải, cô có thể dẫn mẹ cô đến chỗ anh ta xem thử, cô ghi lại số điện thoại của tôi, đến khi đó có thể thêm wechat của tôi.”


Cũng không phải đột nhiên Tô Bạch trở nên nhiệt tình, mà là vì bản thân hắn không có hứng thú với chuyện này cho lắm nhưng phỏng chừng hòa thượng và Phật gia sẽ rất hứng thú với cô gái này, đương nhiên không phải đối với cơ thể của cô ta.


“Cảm ơn anh, tôi có bút ở đây rồi, anh đọc đi tôi sẽ ghi lại.”


Tô Bạch đọc số điện thoại của mình và Dương Tuyết cũng ghi xong, ngay khi hắn cảm thấy có thể chợp mắt nghỉ ngơi lại nghe thấy Dương Tuyết ở bên cạnh mình đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh thích mèo không? Mèo đen ấy?”


“Tại sao lại hỏi như vậy?”


“Bởi vì hình ảnh mà tôi nhìn được trước đó là trên trần nhà có một con mèo đen, chính nó đã đẩy đèn treo xuống, trong hình ảnh dự báo mà tôi trông thấy chỉ có kết quả là chính xác, nhưng trong hiện thực có khả năng sẽ có sự chênh lệch về mặt bối cảnh, cho nên tôi mới không ngây thơ như vậy cho rằng không tổ chức sinh nhật cho mẹ tôi thì mẹ tôi sẽ không đột tử.”


“Sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết?” Hai tay của Tô Bạch chợt siết chặt lại, bây giờ hắn thật sự có một loại xúc động muốn bóp chết cô gái này.


Chương 1197

Bình Luận (0)
Comment