Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1213 - Chương 1213 Cuộc Sống Không Bằng Một Con Rùa 1

Chương 1213

Cuộc Sống Không Bằng Một Con Rùa 1


“Như vậy cậu đã vui chưa?”


Trên một tòa nhà cao tầng ở phía xa, Tô Bạch đứng sóng vai với Giải Bẩm.


“Hỏi như vậy thật không có ý nghĩa.” Tô Bạch đáp lại.


Bên dưới hai người là cảnh tượng giống như chiến trường Tu La, mới vừa rồi Phát Thanh đã tuyên bố nhiệm vụ thanh trừng hiện thực, yêu cầu thính giả gần đây nhận được phát thanh ra tay đánh chết ông già lưng còng.


Dường như Phát Thanh không có điều lệ chính xác đối với phán định trừng phạt này, nhưng ít nhất thân là thính giả đặc biệt là khi lăn lộn đến cấp bậc như thính giả cao cấp này, đại khái vẫn biết chừng mực trong lòng.


Trên quảng trường có nhiều người như vậy, cố tình dẫn đến nhân quả lớn như vậy, Phát Thanh cũng không có khả năng lại cho ông ta đợi đến thế giới chuyện xưa tiếp theo mới xử lý.


“Dù sao trên người cậu cũng nhiều rận, không sợ cắn thêm một cái.” Giải Bẩm thở dài một hơi, một chiêu lừa gạt bằng phân thân này của hắn khiến cho ông già lưng còng cuối cùng không tiếc tự nổ để cá chết lưới rách, kết quả lại dây vào tội nghiệt lớn như vậy, đối với Tô Bạch mà nói quả thực còn nhẹ nhàng hơn nhân quả của việc tự hắn trực tiếp ra tay giết chết ông già rất nhiều. Nhưng vừa rồi Tô Bạch đã giết chết một người có thâm niên, cần gì không dứt khoát gánh một tội cũng là gánh, gánh hai tội cũng là gánh mà tiếp tục gánh tội đi, mà còn phải chơi một cách vòng vo đẫm máu như thế.


Dù sao những người bình thường đã chết đi này thật ra đều được tính là cùng quê với Giải Bẩm, nhưng Giải Bẩm cũng không có lý do để chỉ trích Tô Bạch điều gì, bởi vì trước khi chuyện này xảy ra thật ra anh ta đã nhìn ra được dự định của hắn, khi ấy anh ta không ngăn cản, nên bây giờ Giải Bẩm cũng khinh thường việc giả mù sa mưa sau khi chuyện đã lỡ rồi này.


“Tôi đã từng nói tôi không sợ chết nhưng cũng không có nghĩa tôi muốn chết.” Tô Bạch nhìn Cát Tường ngủ gật trên vai mình, duỗi tay xoa bụng nó, trong mơ Cát Tường duỗi móng vuốt vung lên theo bản năng.


“Cậu cách thế giới chuyện xưa tiếp theo cũng rất gần rồi đi.” Giải Bẩm nắm hai tay vào lan can: “Đúng rồi, cần gì phải giết ông ta, cứ lợi ích ông ta thêm một chút để tích đức.”


“Vừa rồi tôi không nghe được Phát Thanh.” Tô Bạch chỉ vào lỗ tai mình, nói: “Anh nghe được Phát Thanh nhưng tôi thì không nghe được, anh thật sự cho rằng Phát Thanh ngu vậy sao, sẽ cho tôi cơ hội cố tình cày độ hảo cảm này sao? Ngược lại là anh, tại sao bây giờ anh không đi giết ông ta?


Người này đã tự nổ rồi, tuy rằng vẫn chưa chết nhưng đã không có gì khác với một đống bùn nhão nữa.”


“Tôi chẳng thèm đi giết ông ta.” Giải Bẩm lắc đầu: “Bởi vì điều này sẽ khiến tôi cảm thấy tôi cố tình dùng mạng của nhiều người bình thường như vậy để nịnh nọt Phát Thanh.”


“Giải Bẩm, tôi cảm thấy nếu ngày nào anh chết đi, nguyên nhân chết chắc chắn là vì quái đản.” Tô Bạch nở nụ cười: “Được rồi, vất vả lắm anh mới về nhà, ở bên cạnh mẹ anh thêm đi, thật ra tâm cảnh thoáng một chút mới tốt, ảo thuật của anh có yêu cầu rất cao đối với tâm cảnh, nếu như tâm cảnh của anh đến đâu cũng toàn là sơ hở và sợ hãi, ngược lại rất khó thật sự dẫn người khác vào được ảo cảnh của anh.


Biết tại sao ảo thuật của anh lại không có hiệu quả với tôi không? Bởi vì so với cuộc đời của tôi, những chua cay ngọt đắng mà anh nếm qua và trải nghiệm đều quá đơn giản, có lẽ, đây cũng là sự chuyển biến trong cách chiến đấu của thính giả cao cấp.”


Tô Bạch quay người vỗ lên vai Giải Bẩm.


Giải Bẩm nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Cảm ơn.”


Đây là Tô Bạch đang tiến hành chỉ dẫn cho mình cũng là một lời chỉ điểm do đối thủ đưa ra, rất đáng quý.


Hai người cũng không nói gì mà sau này còn gặp lại, hoặc là ngày khác có cơ hội sẽ ngồi chung uống rượu với nhau mà trực tiếp chọn tách ra.


“Cốc cốc cốc…”


Một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen gõ cửa, rất nhanh, hòa thượng đã mở cửa ra, vị trước mặt anh ta nồng nặc mùi rượu, ở nơi tay áo xắn lên có thể nhìn thấy hình xăm mới trên bả vai.


“Cậu đúng là càng chơi càng điên rồi.” Hòa thượng nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.


Người tiến vào lại là Phật gia, Phật gia cởi mũ của mình xuống, cả người nằm lên sô pha, gác một chân lên bàn trà rồi cầm bình trà trên bàn rót thẳng vào miệng.


Hòa thượng nhận bình trà lại pha cho Phật gia một chén, đối với trạng thái hiện tại của anh ta, hòa thượng cũng không nói nhiều thêm gì, mọi người đều biết thật ra đôi bên đều đang kẹt một chân ở ngưỡng nửa cuối cùng và cũng đang tự tìm cách cho mình đột phá.


“Lau chút đi.” Hòa thượng ném một cái khăn mặt qua.


Phật gia cầm khăn lau mặt, khi anh ta uống rượu ở vũ trường đã cố tình không dùng sức mạnh của mình để tiêu hóa cồn, mà là cố hết sức buông thả bản thân cho nên bây giờ quả thật có hơi say xỉn.


“Thất Luật, nếu như sau này tôi trở thành thính giả cấp đại lão, anh tới làm quản gia của tôi nhé.”


Bây giờ Phật gia nói chuyện cũng càng ngày càng khác với phong cách của anh ta trước đây. Khi một người thoát khỏi vị trí vốn đã được định trước cho anh ta để nhảy đến một vị trí khác, có khả năng bản thân anh ta sẽ không cảm giác được nhưng người ở bên cạnh anh ta lại có thể cảm nhận sâu sắc.


“Có thể.” Hòa thượng để Phật gia nằm trên sô pha, còn mình thì cầm kéo đi ra ngoài sân bắt đầu tỉa dây leo: “Bây giờ độc tính càng ngày càng mạnh rồi, hơn nữa hình như còn có tác dụng ăn mòn linh hồn, hôm nọ trận pháp mà bần tăng đặt ở đây vẫn có hơi không đảm bảo, qua vài ngày nữa phải sắp xếp trận pháp khác thôi.”


“Ha ha, đợi Đại Bạch về vặt mấy cái lá pha trà cho cậu ta uống, nói là trà Hoắc Hương.” Phật gia cười bảo.


Chương 1213

Bình Luận (0)
Comment