Chương 1214
Cuộc Sống Không Bằng Một Con Rùa 2
“Vẫn là dạ dày của Đại Bạch tốt, vậy mà thật sự lấy thứ này cuốn lươn ăn, cậu cũng thật làm ăn khác người, thật ra không cần thiết phải như vậy.” Hòa thượng nói.
“Như vậy hiệu quả mới đạt đến tốt nhất, hơn nữa khi đó tôi đã để ý thấy dây leo này vẫn chưa thật sự chín, chỉ là hiệu ứng vật lý đơn thuần mà thôi.”
Phật gia mở ti vi, sau đó lấy một túi bột màu trắng từ trong túi áo ra, rồi lại lấy một bình thủy tinh ra.
Hòa thượng cắt xong dây leo đi về phòng khách, nhìn thấy thứ đặt trên bàn trà lại có hơi bất đắc dĩ, bảo: “Nếu để tín đồ của cậu biết lãnh tụ tinh thần của bọn họ lại biến thành cái bộ dạng như hiện nay, phỏng chừng tín ngưỡng của bọn họ sẽ trực tiếp vỡ vụn mất.”
“Không có cách nào khác, tôi phải hút thuốc, trước đây gánh nặng trên vai tôi nhiều quá cũng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ tôi phải thả lỏng trước, để tôi giải phóng một đoạn trước xong rồi lại gánh lên cũng không sao cả.”
Phật gia lấy một đèn cồn bên dưới bàn trà lên, bắt đầu tự mình phun mây nhả khói.
Hòa thượng ngồi trên ghế đối diện, cầm một ly trà trong tay và đang uống trà, còn Phật gia ở đối diện đang hút thuốc phiện. Hình ảnh này kỳ quái không nói nên lời.
Không lâu sau, Phật gia đặt vật trong tay mình xuống, chậm rãi thả lỏng, trên mặt cũng lộ ra vẻ mơ màng.
“Thất Luật, anh biết không, có đôi khi thực lực quá mạnh và cấp bậc sinh mệnh quá cao cũng không có ý nghĩa gì cả, một vài cách hưởng thụ rất phóng túng cũng không thể nào hưởng thụ được.
Nếu như tôi không chủ động phong ấn ma khu của mình thì tôi hoàn toàn không thể trải nghiệm được cảm giác của khói thuốc, rượu và ma túy này.”
“Dùng sinh mệnh của mình để trả giá cho sự phóng túng, bần tăng không dám làm bừa.” Hòa thượng vẫn rất đứng đắn.
“Sinh mệnh để làm gì?” Phật gia híp mắt nhìn hòa thượng: “Anh biết không Thất Luật?”
“Cậu biết sao?”
“Tôi cũng không biết.” Phật gia lắc đầu: “Ha ha, nếu như chúng ta biết chẳng phải đã sớm thành Phật rồi sao?”
Hòa thượng gật đầu, ý bảo câu nói này của Gia Thố là đúng.
Sau đó chính là im lặng, im lặng rõ ràng là điều rất thường thấy khi hai người ở chung trong nhà lão Phương.
Trước đây còn có một bé con đáng yêu đó, còn có mập mạp thích tùy tiện nói đùa, cũng sẽ có một con mèo kiêu ngạo và một Tô Bạch thi thoảng mới về nhà coi nhà như khách sạn.
Nhưng bây giờ trong căn nhà này chỉ có hai người bọn họ, nhưng cũng may bản thân thật ra bọn họ cũng đã sớm quen với loại yên tĩnh này rồi, nếu như một tăng nhân đến ngay cả yên tĩnh cũng không quen nổi vậy cũng giống như một người lính không biết nổ súng.
“Bây giờ tôi cảm thấy người sống thật mệt, trước đây khi không nghĩ chuyện gì ngược lại còn đỡ, đợt này chơi cũng mệt rồi, sống không có mục tiêu thật mệt mà sống có mục tiêu cũng mệt, tóm lại đều không thoát khỏi một chữ mệt.”
Đột nhiên Gia Thố cảm thán.
“Xem ra trải nghiệm cuộc sống của cậu thật sự rất đúng, vậy mà đã đi đến mức sa sút tinh thần rồi.” Hòa thượng niết miệng chén trà, nói: “Cứ thế này nữa, cậu sẽ từ từ cảm thấy cuộc sống nhàm chán sau đó sẽ cảm thấy cuộc sống của cậu thậm chí là cuộc sống của người khác đều cần cậu đi giải cứu.”
“Có mơ hồ như vậy không?” Gia Thố hỏi.
“Đến khi đó, cậu chỉ còn lại hai con đường, một con đường là trở thành nhà nghệ thuật nổi tiếng như viết nhạc, sáng tác, quay phim… thể hiện ra một loại phong cách thuộc riêng về mình, không ăn nhập với phong cách chính của thế giới này.”
“Còn một loại nữa thì sao?”
“Còn một loại chính là tự sát.” Hòa thượng đáp một cách nghiêm túc: “Trên thực tế, người chọn cách thứ hai nhiều hơn người chọn cách thứ nhất nhiều.”
“Ha ha.” Gia Thố lại cầm khăn lên lau tay mình: “Thật ra cũng đúng thật, tôi cũng không biết có người vừa trở thành thính giả đã không thể nhịn được mà tự sát hay không?”
“Chắc hẳn… rất ít, dù sao Phát Thanh cũng biết chọn người, cho dù là nam nữ già trẻ, bần tăng đều cảm thấy Phát Thanh chắc hẳn sẽ không đi chọn những người vừa tiến vào đã bị dọa sợ đến mức phải tự sát, việc này đối với nó mà nói là một loại lãng phí và cũng là một kiểu phá hỏng tính cốt truyện.”
“Anh nói xem liệu có công việc gì mà không cần phải làm gì không, chỉ cần ngồi ở nơi đó, ngày nào cũng có thể đợi tiền rót vào?” Lúc này Phật gia mở miệng hỏi, rõ ràng bây giờ Phật gia thật sự càng ngày càng giống một người bình thường. Lúc này anh ta vẫn đang trong giai đoạn chìm đắm, giống như một người chìm vào trong nước lặn xuống sâu hơn, đợi đến khi nào đó cảm thấy được rồi lại trồi lên khỏi mặt nước, cũng có nghĩa cánh cửa đó sẽ bị đẩy ra.
Lúc này, cánh cửa ở huyền quan bị đẩy ra mà hòa thượng và Gia Thố đều không cảm ứng trước được, ngay khi nhìn thấy người tiến vào là Tô Bạch hai người mới xem như bình tĩnh lại, quả thật, bây giờ thật sự không dễ dàng cảm ứng được khí tức của hắn như vậy nữa, hơn nữa Tô Bạch cũng quen với trận pháp ở trong nhà nên hắn tiến vào trận pháp cũng sẽ không xuất hiện phản ứng.
Hòa thượng và Phật gia đều đứng dậy khỏi sô pha.
Tô Bạch dùng một tay ôm Cát Tường, vừa đổi giày ở thềm cửa vừa cười bảo: “Chà, Phật gia, tôi biết công việc mà vừa rồi cậu nói đấy, có, chính là con rùa trong hồ ước nguyện tại cửa đạo quan hoặc chùa miếu, không cần phải làm gì hết, ngày nào cũng sẽ có người ném tiền xuống cho cậu.”