Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1215 - Chương 1215 Còn Tới, Còn Tới Nữa! 1

Chương 1215

Còn Tới, Còn Tới Nữa! 1


“Vấn đề rất nghiêm trọng!”


Hòa thượng kiểm tra tình trạng của Cát Tường một chút rõ ràng sắc mặt rất nặng nề, Gia Thố thì lại ở bên cạnh lắc nhẹ đầu, phụ họa: “Nó còn có thể sống, quả thật cũng được tính là một kỳ tích, cấp bậc sinh mệnh của thính giả cao cấp thật sự cao đến mức độ bất thường như vậy sao? Thần hồn đã tổn hại hơn chín mươi phần trăm, cơ thể yêu tộc cũng đã nát hơn tám mươi phần trăm, sau đó lại chịu sự tra tấn rõ ràng là do con người gây ra và lại bị thương thêm, đã thế này rồi mà vẫn chưa chết, còn có thể sống được.”


“Có khả năng đây là thiên tính của mèo.” Hòa thượng suy đoán: “Trong [Kinh Phật] có một đoạn chép rằng: Phật đang tập trung các đệ tử lại để giảng kinh, có một con mèo ngồi trước chỗ Phật ngồi, im lặng lắng nghe. Đệ tử có hỏi Phật nguyên do, hỏi có phải con mèo này cũng thông hiểu kinh điển hay không? Phật đáp: Mèo có linh tính, nó có chín mạng mà người lại chỉ có một. cho nên linh tính của mèo không phải thứ con người có thể so được. Lại có Kinh Phật [Thượng Ngữ Lục] chỉ rõ rằng: Mèo có chín mạng gồm hệ thống, linh, tĩnh, chính, giác, quang, tịnh, khí, thần.”


“Nói ra nhiều thứ mơ hồ như vậy làm gì.” Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh, nhìn Cát Tường được hòa thượng và Gia Thố cùng nhau bọc thành cái bánh tét mới mở miệng nói: “Có khả năng liên quan đến việc từ nhỏ nó đã sống ở một nơi quỷ quái như chỗ chứng đạo, ở đó là nơi là thính giả cao cấp chứng đạo nhưng đồng thời cũng có thể nói là một nơi cực kỳ nguy hiểm giao nhau giữa cái chết và hoàng tuyền. sinh vật từ nhỏ lớn lên ở nơi đó chắc chắn đều có chỗ không tầm thường, nói không chừng trên đường hoàng tuyền cũng không nhận nó.”


“Tô Bạch, có phải nó không nhớ được cậu là ai không?” Hòa thượng dò hỏi.


“Đây cũng không phải tình yêu kinh điển theo kiểu [Titanic] đó, thần hồn đã tổn hại nghiêm trọng như vậy rồi làm sao có khả năng còn có ký ức của trước đây được nữa.” Gia Thố ở bên cạnh vừa hút thuốc vừa bảo.


“Tôi nói này Phật gia, tôi mới đi chưa được vài ngày mà sự thay đổi này của cậu cũng triệt để hơn rồi đấy. Bây giờ đi trên đường trên người có hình xăm mới, tôi còn ngửi được cả mùi thuốc phiện trên người cậu, nói chuyện cũng tùy tiện như vậy nữa, tôi thật sự rất lo lắng lỡ như đến lúc đó, không nói con đường này cậu có đi được hay không, nhưng bản thân cậu đường đường là Phật gia lại biến thành một tên lưu manh Thượng Hải thì thật sự là lỗ to đấy.”


“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hết thảy mọi việc đều theo mệnh trời đi, tôi cũng không có gì hối hận cả, đúng rồi, cậu đặt thi thể lính Tần đó của trong sân lâu như vậy rồi, khi nào cậu mới xử lý đây. Quy cách của nhà chúng ta cũng lớn quá, đến người lãnh đạo quốc gia còn không đối xử với tượng binh mã như pho tượng trông nhà đâu, bây giờ chúng ta đặt cơ thể lính Tần sống sờ sờ ở ngay cửa sau như thế, quả thật là quá mức hoang phí.”


“Vậy thi thể lính Tần có tác dụng với cậu không?” Tô Bạch hỏi, trước đây Gia Thố đã cho mình xác cổ đó nên ngược lại Tô Bạch cũng muốn có qua có lại, ngoài ra bây giờ hắn đã là thính giả cao cấp, còn chưa mày mò hiểu hết sự huyền ảo trong cách chiến đấu của thính giả cao cấp, việc này tương đương với một kho vàng còn chưa kiểm kê xong nên cũng chẳng có lòng nào lại đi xem đồ tốt ở bên ngoài.


“Có khả năng phải đợi tôi nặn lại ma khu mới có dụng.” Gia Thố nghĩ ngợi rồi đáp.


“Được, vậy để lại cho cậu dùng đó, tôi biết rồi, cậu đang muốn niết bàn trọng sinh chứ gì, từ linh hồn của mình đến cơ thể của mình, cùng nhau tẩy trừ một lượt.” Tô Bạch suy đoán nhưng rất nhanh, hắn lại nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút, ở bên ngoài buông thả bản thân để trải nghiệm cuộc sống cũng không sao nhưng nhớ phải mang bao, cẩn thận cuối cùng thăng cấp thành thính giả cao cấp rồi, sau này cứ cách một năm lại có không biết bao nhiêu đứa con riêng nhảy ra chạy đến nhà đòi lì xì của tôi đâu.”


Hòa thượng thấy hai người còn đang châm chọc nhau ở đó cũng chỉ cười bất đắc dĩ, nói thật, trong nhà quả thật đã thiếu loại bầu không khí này rất lâu rồi.


Mặt khác, trước đây ngôi nhà này, căn phòng này còn có thể được mọi người coi thành một nơi thế ngoại đào nguyên, là một nơi tuyệt đối an toàn, nhưng từ sau lần bé con và Cát Tường bị bắt đi một cách im hơi lặng tiếng thì thật ra nơi này cũng không còn an toàn như vậy nữa.


Một ngôi nhà mất đi đứa trẻ, mất đi tác dụng chắn gió che mưa vậy thì ngôi nhà này cũng chỉ còn lại một hình thức mà thôi, nó đã mất đi ý nghĩa tồn tại của bản thân nó.


“A di đà phật, bần tăng đi vào bếp làm vài món, coi như bữa khuya.”


Trước đó thi thoảng mập mạp và Tô Bạch cũng xuống bếp nên số lần hòa thượng làm món chay khá ít, nhưng bây giờ Tô Bạch cũng không có lòng dạ nào xuống bếp, và tuy rằng vũ khí của Gia Thố là sài đao nhưng cũng không thật sự liên quan đến nhà bếp cho lắm. Trong khoảng thời gian này, số lần hòa thượng xuống bếp rõ ràng đã nhiều lên, nhưng cũng vì gần đây Phật gia đang trải nghiệm cuộc sống, thường xuyên ở bên ngoài lêu lổng cả ngày không về cho nên rất nhiều lúc hòa thượng đều tự mình nấu cơm rồi tự mình ăn.


Cát Tường được Tô Bạch đặt trong phòng ngủ nghỉ ngơi, khi rời đi hắn nghĩ ngợi một chút rồi lại lôi ảnh chụp chung của mình và bé con ra đặt bên cạnh Cát Tường, sau đó mới rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng khách.


“Lại hút nữa à?” Tô Bạch nhìn thấy Phật gia đang phun khói nhả mây với bình cồn, ngồi xuống đối diện với anh ta.


“Càng hút càng không có vị.” Phật gia nở nụ cười và đẩy thứ đó về phía Tô Bạch: “Cậu có muốn làm một hơi không? Trước tiên phong ấn sức mạnh của mình rồi hãy hút, bằng không sẽ không có cảm giác.”


“Bỏ đi, cũng không phải trước đây tôi chưa từng chơi qua mấy thứ này.”


“Phải rồi, tôi nhớ trước đây cậu cũng từng có thời gian ăn chơi trác táng mà.” Gia Thố gật đầu.


Lúc này hòa thượng bưng đồ ăn bước ra, hai đĩa đồ chay, một đĩa lạc muối và ba bát cơm. Bữa khuya rất đơn giản, nhưng ba người ăn vẫn rất có vị.


Chương 1215

Bình Luận (0)
Comment