Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1216 - Chương 1216 Còn Tới, Còn Tới Nữa! 2

Chương 1216

Còn Tới, Còn Tới Nữa! 2


Ăn rồi lại ăn, đột nhiên hòa thượng mở miệng nói: “Bên ngoài đổ mưa rồi.”


Tô Bạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ chạm đất của phòng khách, quả nhiên nhìn thấy giọt mưa rơi tí tách hơn nữa mưa còn đang từ từ trở nên nặng hạt hơn.


Ăn xong cơm, Gia Thố đi thu dọn rửa bát, còn Tô Bạch thì vui vẻ làm một người nhàn nhã ngồi trên ghế hút thuốc, lúc này mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, bất chợt ngón tay kẹp điếu thuốc của hắn vô tình run lên.


Không biết tại sao lúc này, hắn lại cảm thấy tiếng mưa rơi bên ngoài có hơi phiền phức như thể có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mình và loại cảm giác này khiến Tô Bạch rất khó ở.


Gia Thố thu dọn xong bát đĩa vừa lau tay vừa đi ra ngoài, sau đó ngồi xuống sô pha, trong phòng sạch sẽ hơn lúc đầu nhiều cho nên ba người càng bằng lòng ngồi tụ tập ở phòng khách hơn.


Hòa thượng vừa mới tắm rửa xong đã thay một bộ đồ luyện công màu vàng cũng bước ra ngoài, anh ta mở ti vi, cho dù bây giờ trong tivi không có chương trình gì hay nhưng nghe tiếng cũng được.


Trong thời sự đang phát sóng một bản tin quốc tế, hình như bên Philippines xuất hiện bạo loạn gì đó, xét từ hình ảnh và video trong thời sự thì dường như còn rất nghiêm trọng, có vẻ như những phần tử vũ trang đã chiếm được mấy vị trí quan trọng như bệnh viện trong một thành phố, từ khía cạnh này cũng chứng tỏ thực lực của quân chính phủ Philippines quả thật có hơi không dám khen.


Đương nhiên, tin thời sự này không có cách nào gợi lên hứng thú của ba người có mặt ở đây.


Tô Bạch đứng dậy đi lấy một chai nước chanh trong tủ lạnh, hòa thượng không uống nước ngọt anh ta chỉ uống trà, Gia Thố cũng tỏ ý mình không cần nước hoa quả vì gần đây anh ta chỉ uống rượu.


Khi Tô Bạch uống một ngụm nước chanh và đi về phía sô pha, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền, mưa rơi càng dữ dội hơn, dường như bầu không khí áp lực xung quanh đây cũng càng ngày càng nặng nề.


Trước đó Tô Bạch đang ngồi còn bây giờ hắn đang đứng, nhưng chính vì thế cho nên hắn mới phát hiện ra vẻ mặt của hai người Gia Thố và hòa thượng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên trở nên hơi nghiêm túc.


Lẽ nào cơn mưa đêm nay và tâm trạng bất an thật sự không chỉ có mình mình?


Hòa thượng đặt chén trà xuống và nhìn Gia Thố.


Gia Thố mở mắt nhìn hòa thượng.


Tô Bạch cũng đặt chai nước chanh xuống, bây giờ không cần dựa vào trực giác, chỉ nhìn phản ứng của Gia Thố và hòa thượng cũng biết có chuyện gì đặc biệt xảy ra hoặc là sắp xảy ra.


Hòa thượng đứng dậy, hình như Gia Thố muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, anh ta cũng đứng dậy với vẻ hơi do dự.


“Ông ta không dám giết chúng ta đâu.” Hòa thượng mở miệng nói.


“Cái này tôi biết.” Gia Thố gật đầu bảo.


“Đi xem thử đi.” Hòa thượng nói xong lại nhìn về phía Tô Bạch: “Đại Bạch, chắc hẳn sẽ không sai đâu.”


Tô Bạch nhìn hòa thượng với vẻ hơi nghi ngờ, sau đó nhìn thấy ngón tay của anh ta chỉ vào phòng ngủ của mình, bây giờ trong phòng ngủ chỉ có Cát Tường đang nằm ngủ say trên giường.


“Sẽ không sai đâu, đêm đó đột nhiên bần tăng cũng cảm thấy tâm trạng bất an nhưng lại không phát hiện có bất cứ sự đột nhập nào, ngay cả trận pháp cũng không hề có phản ứng, sau đó…”


Ngay khi hòa thượng nói đến đây thì Tô Bạch cũng đã hiểu ra, không đợi anh ta nói xong, hắn đã xông thẳng vào phòng ngủ của mình.


Một tia chớp xuất hiện hắt lên vách tường một màu trắng ởn, ngay sau đó chính là “ầm” một tiếng sấm vang lên, nhưng khi Tô Bạch xông vào phòng ngủ, trên giường của phòng ngủ, Cát Tường vẫn còn đang nằm yên tĩnh ở nơi đó, nó đang chìm vào trong một loại tự mình hồi phục khi ngủ say nên cho dù bên ngoài sét có đánh thì nó cũng không tỉnh lại.


Hòa thượng và Gia Thố cũng nhanh chóng bước vào, mọi thứ trong phòng ngủ đều bình thường và Cát Tường cũng còn đang ở đó.


Ngay khi nhìn thấy nó bình an ở nơi đó, Tô Bạch xem như cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn đang nghĩ có phải đám người hòa thượng sợ bóng sợ gió hoặc là trông gà hóa quốc hay không?


Nhưng không đợi hắn tự an ủi mình như vậy thì rất nhanh đã nhìn thấy một bên khác ở cạnh giường, có hai dấu chân ướt nhẹp!


Khi nhìn thấy hai dấu chân này, cơ thể của Tô Bạch bắt đầu run rẩy, hắn gần như phát điên vung tay trực tiếp biến tủ quần áo phía sau mình thành bột phấn, ngoại trừ giường mà Cát Tường đang nằm này ra thì toàn bộ đồ đạc trong phòng ngủ cũng lập tức bị khí tức của hắn diệt sạch, hóa thành những đống bụi nằm chồng chất trên mặt đất.


Tô Bạch buông thõng hai tay, hắn cúi đầu nghiến răng, lúc thì cười lúc thì lại giống như đang lẩm bẩm.


“Còn tới, các người còn tới, các người còn tới nữa!”


Hắn siết chặt nắm tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn tiếp tục dùng sức, hai dấu chân ướt nhẹp bên giường chính là một loại chế giễu và ám thị không tiếng. Dường như đang cười nhạo toàn bộ hành động của hắn thật ra vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, lại đang ám thị với hắn rằng vận mệnh của hắn mãi mãi không chạy thoát được sự chi phối của bọn họ.


Một khắc này, đột nhiên hắn cảm thấy mình vừa mới thăng cấp thành thính giả cao cấp, vừa rồi còn có thể hành hạ và chơi đùa người có thâm niên, mới vừa rồi còn có thể đánh bại một đối thủ khác cùng cấp với mình như Giải Bẩm, nhưng thật ra mình vẫn là một đứa trẻ bị dán bùa trên trán và quỳ trong góc với đôi mắt vô thần trong bức ảnh gia đình đó, dường như thật sự không có sự khác biệt gì về mặt bản chất.


Chương 1216

Bình Luận (0)
Comment