Chương 1217
Đi, Cát Tường, Đi Tìm Như Ý Thôi 1
“Trước cửa, dưới cầu, có một đàn vịt bơi qua, mau tới mau tới đếm một lượt, hai bốn sáu bảy tám…”
Trong tivi ở phòng khách đang phát sóng một bài hát thiếu nhi.
Buổi sáng, hòa thượng vừa thức dậy đang chuẩn bị tắm rửa nghe được bài hát này có hơi sững sờ một chút, chuyện tối qua anh ta còn nhớ như in, đặc biệt là hai dấu chân ướt nhẹp đó thật ra không chỉ đả kích Tô Bạch mà đối với mình và Phật gia cũng là một loại đả kích rất lớn, dù sao mình và Phật gia cũng là người sống trong căn nhà này, trước đây bọn họ cũng cho rằng “chốn đào nguyên” này là nơi ẩn náu mà đám người mình có thể yên tâm nhưng bây giờ ngôi nhà này đã bị đột nhập hai lần.
Hòa thượng nhìn về phía phòng khách với vẻ hơi lo lắng, lại phát hiện ra Tô Bạch đang ngồi trên sô pha vừa ăn trứng rán với bánh mì gối vừa uống sữa bò, di động đặt ở bên cạnh đang xem video gì đó.
“Chào buổi sáng.” Hòa thượng mở miệng nói.
“Chào buổi sáng.” Tô Bạch vẫy tay, đầu cũng không ngẩng lên nhưng tay lại chỉ vào phòng bếp: “Trong phòng bếp có bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.” Hòa thượng có hơi bất ngờ với phản ứng của Tô Bạch lúc này, quả thật là như hai người khác nhau với tên tâm thần tối qua.
Ngay khi hòa thượng tắm xong và đi ra ngoài thì Tô Bạch đã ăn xong, người cũng không còn trong phòng khách mà là đang nằm trên ghế mây ở trong sân, có thể nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời mới lên vào buổi sáng mà không cần phải vội vàng chạy tới công ty đi làm, vất vả kiếm sống như những người khác là một chuyện rất dễ chịu.
Khi Gia Thố ra ngoài nhìn thấy Tô Bạch đang ở bên ngoài sưởi nắng mới liếc mắt nhìn hòa thượng đang ăn sáng trên sô pha. Hòa thượng lắc đầu, ý bảo mình cũng không rõ nữa.
Chỉ mới qua một tối mà thật sự đã biến thành một người như không có chuyện gì, nhưng dường như không có chuyện gì là không thể xảy ra trên người hắn, hòa thượng và Phật gia chỉ cảm thấy có hơi kinh ngạc nhưng ngược lại cũng không đến mức thật sự khó tin, dù sao có đôi khi khả năng chịu đựng áp lực và năng lực tự mình điều chỉnh của Tô Bạch thật sự có thể nói là biến thái.
Tô Bạch nằm trên ghế mây nhắm mắt và hít thở không khí trong lòng của buổi sớm, ở bên cạnh ghế mây của hắn là cây dây leo đó, dây leo dường như có sinh mệnh của mình mà đung đưa trong gió nhẹ, lắc lư dáng người.
Sáng sớm rất tươi đẹp, cuộc sống cũng rất tươi đẹp, và dường như cuộc đời cũng rất đẹp.
“Hòa thượng, thiếu một bình trà.” Tô Bạch nằm trên ghế mây hô.
Không lâu sau, hòa thượng bưng bình trà và ly trà ra bên ngoài.
Tô Bạch nhận chén trà cầm trong tay mình.
“Hôm nay định tắm nắng ở đây sao?” Hòa thượng hỏi.
“Hai người các anh đều đang ở thời khắc mấu chốt, cứ làm việc của các anh đi, thăng cấp thành thính giả cao cấp này giống như sinh con, càng đến cuối cùng càng phải dùng sức.” Bây giờ Tô Bạch đã là thính giả cao cấp, có thể nói là ở trên hòa thượng và Phật gia một bậc cho nên quả thật có tư cách đưa ra một vài lời kiến nghị cho hai người bọn họ.
“Lát nữa bần tăng phải ra ngoài một lát, hôm nay vốn có đoàn giao lưu Phật học ở phương Tây qua đây, nhưng hình như đã xuất hiện sự thay đổi gì đó.”
“Chuyện gì?” Tô Bạch biết gần đây hòa thượng vẫn luôn tham gia loại hoạt động này.
“Đây là danh sách của đối phương, cậu xem một chút đi.” Hòa thượng đưa quyển sổ đỏ cho Tô Bạch.
Tô Bạch liếc mắt nhìn, cái tên đầu tiên là của đoàn trưởng đoàn giao lưu mà tên của đoàn trưởng này lại thu hút người nhất.
“Lucifer?” Tô Bạch cười: “Đây là muốn bắt nạt những hòa thượng Trung Nguyên như các anh không hiểu tiếng Anh hay là có ý gì khác, không phải Lucifer là tên của quỷ vương sao?”
“Đến lúc đó bần tăng sẽ xem thử, có thể chỉ là một sự hiểu nhầm.”
“Đi sớm về sớm, về sớm còn nấu cơm tối nữa.” Tô Bạch bưng cốc trà lên giả bộ cạn với hòa thượng.
Hòa thượng đi rồi, Phật gia thay một bộ quần áo chói mắt bước ra, trên bộ quần áo này có rất nhiều vòng kim loại khi đi đường còn kêu leng ca leng keng.
“Đại Bạch, bộ quần áo này đẹp không?” Phật gia đứng trước mặt Tô Bạch quay một vòng.
Tô Bạch giơ tay che mắt mình giả bộ không nhìn thấy.
Phật gia liếc mắt nhìn hắn, tự mình nói với vẻ xót xa: “Kiến thức hạn hẹp.”
Sau đó Phật gia cũng rời khỏi nhà với vẻ hưng phấn.
Nhìn bộ dáng phô trương với “phong cách động lòng người ” của anh ta thật sự rất khó có thể liên hệ với người đàn ông để mình trần, lưng đeo sài đao giết người khi lần đầu gặp anh ta đó.
Thời gian là một con dao giết lợn, thật ra con người và thời gian vẫn luôn nằm ở một loại trạng thái vận động tương đối, thời gian sẽ thay đổi con người nhưng con người lại không cách nào làm gì được thời gian, từ một góc độ này mà nói rõ ràng lại khó tránh khỏi có hơi không công bằng.
Tô Bạch nằm trên ghế mây chừng hơn một tiếng, mặt trời chậm rãi bay lên trên, vì tối qua có mưa nên thời tiết hôm nay lại trông có vẻ vô cùng trong lành, dưới ánh mặt trời lan tỏa, trong ấm áp mang theo một loại nóng nực.
Cát Tường cả người trên dưới được bọc vải trắng chậm rãi đi ra ngoài, thủ pháp băng bó của hòa thượng rất không tồi sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của Cát Tường, nhưng lúc này nhìn bộ dạng này của nó, cho dù nó vẫn cố tình ngẩng cao đầu mình như cũ nhưng chỉ có thể làm ra hiệu quả meme mà rất khó tạo ra loại phong thái kiêu ngạo của ngày trước.
Đương nhiên nó đã mất đi ký ức, hiển nhiên cũng sẽ không còn là Cát Tường trước đây.
Hòa thượng đã nói trí nhớ của nó có thể khôi phục được hay không còn phải xem thần hồn có thể hồi phục lại nguyên vẹn được không.