Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1218 - Chương 1218 Đi, Cát Tường, Đi Tìm Như Ý Thôi 2

Chương 1218

Đi, Cát Tường, Đi Tìm Như Ý Thôi 2


Tô Bạch xoay người xuống khỏi ghế mây rồi ôm Cát Tường lên, Cát Tường kháng cự lại cái ôm tới từ con người theo bản năng, cho dù có mất đi trí nhớ hay không thì hình như nó vẫn phản cảm với việc làm thú cưng của con người. Nhưng lúc này nó quả thật không có cách nào khiêu chiến với Tô Bạch. Tô Bạch ôm nó trong lòng, hai tay nắm vuốt mèo của nó nhẹ nhàng đung đưa lên xuống.


“Hồi phục cũng không tệ đấy.” Tô Bạch vừa trêu chọc Cát Tường vừa nói, tối qua có người tới nhưng cũng không mang được Cát Tường đi nữa, cũng không giết chết Cát Tường, lại càng không ra tay với ba người trong nhà.


Thật ra, Tô Bạch cũng biết rõ quy tắc một nam một nữ đó không thể ra tay với thính giả này. Tối qua hòa thượng và Gia Thố cũng đã nói tới, ý tứ là một nam một nữ đó hiển nhiên rất đáng sợ nhưng bọn họ không thể giết mình, bằng không Phát Thanh sẽ phát hiện ra bọn họ.


Bây giờ cảm giác này rất kỳ quái, Phát Thanh hành hạ mình trăm nghìn lần nhưng bây giờ đối với Tô Bạch mà nói thứ duy nhất có thể trông cậy vào hình như cũng chỉ còn lại Phát Thanh, nếu không có Phát Thanh áp chế một nam một nữ đó, trở thành lưỡi kiếm sắc bén treo trên đầu bọn họ thì có khả năng mình thậm chí còn không cần thiết phải tồn tại.


Tô Bạch lại kiểm tra một chút phát hiện ra trạng thái hồi phục của Cát Tường còn tốt hơn dự đoán trước đó nhiều, da lông trên người đều đã hồi phục không tồi, phỏng chừng cũng là nhờ mật rắn và dùng thuốc của hai vị cao tăng, nhưng thật ra chân thân và thần hồn của Cát Tường cũng không hồi phục được bao nhiêu, chỉ là không tiếp tục chuyển biến xấu mà thôi.


Nói cách khác, thứ mà bây giờ Cát Tường đang hồi phục chỉ có một cơ thể mèo, mà hiện tại thật ra nó chỉ là một con mèo bình thường, khi còn ở sở nghiên cứu đó, Cát Tường còn có thể đánh lại yêu vật bình thường nhưng sau khi bị mắt tam giác hút máu, chút sức mạnh cuối cùng còn sót lại của nó cũng đã bị rút đi.


Một con mèo đen, một con mèo đen kiêu ngạo, một con mèo đen không có cách nào phản kháng lại lời chế nhạo của chủ nhân với mình.


Cát Tường còn đang giãy dụa, dường như nó thật sự không thích một con người trưởng thành nam giới ôm mình như vậy cho lắm, hơn nữa còn cầm vuốt thịt của mình làm động tác mèo thần tài, tuy rằng nó không hiểu mèo thần tài là thứ gì, nhưng cảm thấy có vẻ như mình không nên làm ra động tác ngu xuẩn như vậy theo bản năng.


Nhưng rất nhanh Cát Tường không giãy dụa nữa bởi vì nó cảm thấy cơ thể của người đàn ông ôm mình đang run rẩy nhẹ, bàn tay cũng đang run.


Bản mèo mới là người bị trêu đùa, nên phản kháng và nên khóc có được không, mi đang cưỡng ép bản mèo nhưng sao lại có cảm giác người bị hành hạ mới chính là mi thế nhỉ?


Nhưng không biết tại sao, Cát Tường không còn giãy dụa nữa mà giống như thở dài, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Bạch.


Tô Bạch ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, hắn ôm Cát Tường lên rồi đặt nó lên bàn trà bên cạnh ghế mây, Cát tường nằm phủ phục ở đó nhìn Tô Bạch.


Tô Bạch đặt một bức ảnh trước mặt nó.


“Nhận ra thằng bé không?” Hắn chỉ vào bé con trong bức ảnh và hỏi.


Cát Tường im lặng sau đó cúi đầu, ấn hai móng vuốt vào đầu mình với vẻ hơi đấu tranh, hơi oan ức mà cũng có hơi không biết tại sao.


“Ngoan.”


Tô Bạch nhìn thấy bộ dạng này của Cát Tường, cũng không nhẫn tâm tiếp tục hỏi nữa, nó không có ký ức về mình nhưng vẫn có cảm giác với mình, trước đó khi ở trong sở nghiên cứu đã chứng minh một điểm này, vậy Cát Tường chắc chắn cũng có cảm giác với bé con hơn, nhưng nó không thể nhớ được gì cả, tiếp tục cho nó nhìn ảnh của bé con đối với nó mà nói chỉ là một loại tra tấn.


“Nào, tao dẫn mày về nhà, dẫn mày đi tìm Như Ý!”


Bây giờ, dường như Tô Bạch cũng chỉ còn lại một chỗ đó mới có thể giúp Cát Tường hồi phục trở lại, ở đó có một người bạn đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ với Cát Tường là Như Ý, còn có người đàn ông to béo trong quan tài đó nữa, mà vị đó còn rất không hòa hợp với Tô Dư Hàng.


Bây giờ đột nhiên Tô Bạch đang nghĩ, nếu như khi đó mình không có ra khỏi nơi chứng đạo mà vẫn tiếp tục bị giam ở trong đó vậy liệu bé con có bị bắt đi không? Và liệu Cát Tường có biến thành bộ dạng này không?


Có lẽ, có khả năng bé con sẽ mất đi cha mình trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng nguyên nhân để một nam một nữ đó ra tay với bé con và Cát Tường có xác suất lớn là xuất phát từ trên người mình, nếu như mình ở một nơi mà bọn họ không có cách nào chạm đến được vậy bọn họ cũng sẽ không ra tay với những người khác nữa.


Tô Bạch cầm di động lên chuẩn bị đặt vé máy bay, mà lúc này Cát Tường lại tự mình nhảy xuống khỏi bàn trà, chạy vào trong phòng khách.


Tô Bạch cũng không quan tâm nó mà tùy tiện để nó đi chơi, chỉ là khi mua vé hắn phát hiện ra trong thẻ của mình không còn tiền, chỉ đành phải gọi điện cho Sở Triệu kêu anh ta chuyển cho mình hai mươi nghìn tệ trước.


Tiền trong thế giới hiện thực đối với thính giả mà nói thật sự không có ý nghĩa lớn cho lắm, phía bên Sở Triệu rất nhanh đã chuyển tiền qua.


Đợi sau khi Tô Bạch đặt vé xong, quay đầu lại phát hiện ra Cát Tường đang đứng trên thảm trong phòng khách, trong miệng nó còn ngậm một túi sữa tươi nhưng nó có hơi hoang mang, hình như nó không biết mình ngậm túi sữa tươi này để làm gì, thậm chí cũng không biết mình nên đưa cho ai, nhưng nó biết rõ nó không thích uống thứ này, đây chắc chắn không phải cho mình uống.


Tô Bạch nhìn đồng hồ treo tường trên phòng khách, đúng mười giờ trưa, trước đây mỗi ngày vào giờ này chính là giờ bé con uống sữa sau khi rời giường.


Chương 1218

Bình Luận (0)
Comment