Chương 1220
Rèn Lại Bản Thân! 2
Mập mạp đi chọn bài hát trước rồi đưa đĩa nhạc vào trong đầu máy kiểu cũ, sau đó cầm micro nói: “Bà con, ông cụ Hà đã cưỡi hạc về trời, lên trời làm thần tiên rồi, chúng ta đừng quá đau lòng cũng đừng quá buồn bã, mọi người đều nhìn thoáng một chút, trong lòng tôi biết ông cụ Hà vẫn nhớ ơn hôm nay mọi người đã tới động viên chia buồn, ông cụ Hà đã về trời cũng sẽ nghĩ đến gia đình, lại càng nghĩ cho con trai mình là ông chủ Hà của chúng ta.”
Lúc này âm nhạc vang lên, tuy rằng âm lượng lớn và âm sắc cũng không được rõ ràng nhưng vẫn hoàn toàn đủ dùng trong khoảng sân trống trải này.
Mập mạp bắt đầu hát vào micro:
“Tìm khi rảnh rỗi, dành chút thời gian;
Thường xuyên dẫn con trở về thăm nhà;
Mang theo nụ cười, mang theo lời chúc phúc;
Vợ chồng dẫn nhau thường xuyên về nhà…”
Người trong đội kèn trống ở một bên đều mang vẻ mặt hoảng hốt, kêu ông cụ Hà đã chết thường xuyên về thăm nhà á?
Nhưng vừa nhìn thấy con trai Hà Nhị Cẩu của ông cụ Hà lại vỗ tay khen hay sau khi mập mạp hát xong, thậm chí còn đích thân ở bên dưới cầm một micro khác hát chung với anh ta, người trong đội kèn trống mới thật sự thở dài một hơi, cũng may đụng phải một nhà giàu mới nổi không có não, bằng không thật sự sợ bị tên béo chết tiệt này liên lụy rồi.
Hội âm nhạc ồn ào đến ba rưỡi chiều, mập mạp gọi mấy người lại mặc quần áo lên, cùng nhau đi theo xe tang đến nơi nơi hỏa táng, vùng nông thôn ở bên Giang Tô này được quản khá nghiêm, nghiêm cấm việc thổ táng, nếu như bị tra ra được vậy cho dù đã hạ táng cũng sẽ bị cưỡng chế yêu cầu đào ra rồi lại hỏa táng lại.
Trong xe, những đạo sĩ khác vừa đốt pháo kép vừa ném ra ngoài, sau đó hô to mấy lời tương tự với “hồn trở về” “một đường đi bình an.”
Tiểu đạo sĩ ở bên cạnh mập mạp đó thì lại đột nhiên oán trách: “Anh Bát Nhất, em nghe nói có vài chỗ cho phép thổ táng, nói là tôn trọng tập tục của bọn họ.”
“Lừa đấy, nói đến thổ táng từ xưa đến nay dân tộc Hán có ai coi trọng thổ táng sao? Trước đây khi lão tổ tông chết đều là đẩy ra ngoài cho vào lò hỏa táng?” Mập mạp châm một điếu thuốc rồi đưa cho mấy đạo sĩ bên cạnh mình mỗi người một điếu, khi tiểu đạo sĩ cũng muốn lấy lại bị mập mạp trừng mắt nhìn mới rụt tay về.
Mập mạp phun ra một hơi khói thuốc: “Mẹ nó chứ, nếu như bây giờ còn có thể thổ táng thì chúng ta còn kiếm được tiền nhanh hơn, coi phong thủy và chọn hình thức huyệt mới là chỗ kiếm tiền nhất, đáng tiếc.”
Nói đến đây, mập mạp vẫn thấy xót tiền quá.
Đội ngũ đưa tiễn đến dưới cầu số hai thì dừng lại, chạy vào nhà tang lễ, người con trai hiếu thảo Hà Nhị Cẩu này ôm di ảnh đen trắng của ông già nhà mình, còn mập mạp và nhân viên công tác của nhà tang lễ thì cùng nhau đẩy quan tài băng về phía trước.
Đợi đến khi vào trong, người của nhà tang lễ không cho mập mạp nhúng tay vào, mập mạp cũng lùi lại vài bước, phía sau là đội ngũ người thân lấy Hà Nhị Cẩu dẫn đầu.
“Tôi nói này ông chủ Hà, ngược lại ông cũng khóc đi chứ.” Mập mạp liếc mắt ra hiệu, phía sau đều là người thân đứng đó, cha ông sắp hóa thành tro cót rồi mà sao ngay cả một giọt nước mắt ông cũng không rớt nổi thế?
“Nhưng, nhưng mà tôi không khóc nổi.” Hà Nhị Cẩu đáp với vẻ hơi sốt ruột.
Mập mạp thở dài, duỗi tay cấu mạnh một cái vào mông ông ta một cách im hơi lặng tiếng.
Hà Nhị Cẩu lập tức đau đến mức nước mắt trực tiếp chảy ra.
“Ôi cha của con ơi, sao cha lại đi như thế, cha kêu con trai biết phải làm sao…”
Hà Nhị Cẩu khóc rồi, những người thân phía sau cũng lập tức phụ họa cùng nhau gào khóc, có người còn xông qua muốn chặn quan tài băng đẩy vào trong phòng hỏa táng, đương nhiên đây cũng là ra vẻ thôi, bằng không chỉ cần nhân viên công tác của nhà tang lễ trực tiếp buông tay, nói: “Được, không hỏa táng nữa, đưa về nhà ông đi,” xem còn ai muốn nữa không.
Chuyện hôm nay đã hoàn toàn làm xong.
Mập mạp phủi tay đi ra bên ngoài, lại châm một điếu thuốc nữa, tiểu đạo sĩ đi tới bên cạnh anh ta hỏi: “Anh Bát Nhất, anh đang nghĩ gì thế?”
“Nhìn xem trong ống khói đó phun ra thứ gì?” Mập mạp chỉ vào ống khói và đáp.
“Thì tro cốt của người chứ gì nữa.” Tiểu đạo sĩ bảo.
“Vớ vẩn, đó là tro từ dầu bị đốt trong lò phun ra, khi ông già đó chết đã chỉ còn một khung xương như vậy làm sao có thể đốt ra được nhiều khói bụi như vậy.”
“Ồ, ra là vậy.”
“Tiểu Lý Tử, chú ngu thật đấy.” Mập mạp nói.
“Em ngu mà.” Tiểu đạo sĩ thừa nhận.
“Đồ đần, chú biết ưu điểm lớn nhất của chú là gì không?”
“Là gì ạ?”
“Biết mình ngu và cũng thừa nhận mình ngu, thế này đã là thông minh hơn đại đa số người trên thế gian này rồi, sau này chú dẫn đội đi, anh nên dạy chú cái gì đều sẽ dạy cho chú hết.”
“Anh Bát Nhất, anh sắp phải đi sao?” Tiểu đạo sĩ lấy điện thoại ra với vẻ nghiêm túc rồi mở bài [Không thể nói lời tạm biệt] của Đàm Vịnh Lân.
Mập mạp đá một cước vào mông tiểu đạo sĩ: “Đồ ngốc, mở [Thần bài] cho ông mập!”
Tiểu đạo sĩ lập tức tìm chủ đề [Thần bài] rồi mở lên.
Mập mạp cười to một tiếng, chậm rãi quay người đi về phía phòng hỏa táng trong tiếng nhạc nền “Thần bài” một cách rất kiểu cách, anh ta duỗi tay móc một xấp tiền mà hôm nay mới nhận từ trong túi ra rồi vung lên trời, trong lúc nhất thời nhân dân tệ bay đi nhưng lại không phải tiền âm phủ.
Mập mạp đi thẳng một đường như vậy, cho dù là nhân viên công tác của nhà tang lễ hay là đám người thân thích của Hà Nhị Cẩu đều không nhìn thấy anh ta.
Anh ta đi vào trong phòng hỏa táng rồi nằm lên bằng chuyền.
“Anh Bát Nhất, anh có thể đừng tự thiêu chết mình được không?”
Một mình tiểu đạo sĩ đập cửa kính hô lên, lập tức có nhân viên công tác đi qua kéo cậu ta, cho rằng thanh niên trẻ này phát điên rồi.
“Vậy phải bàn bạc với vợ anh một chút đã.” Mập mạp lớn tiếng đáp lại.
“Nhưng anh ế à…” Tiểu đạo sĩ bị bảo vệ đuổi ra ngoài, đột nhiên một tiểu đạo sĩ phát điên trong nhà tang lễ, chuyện linh dị ở nhà tang lễ này lại thêm một cái.
“Vậy… không phải bàn bạc nữa rồi.”
Mập mạp cười tự giễu sau đó ép ngón tay xuống, mấy cái nút tự động ở phía xa bị ấn lên.
Băng chuyền bên lò hỏa táng của mập mạp bắt đầu di chuyển, mà mập mạp nằm trên đó thì lại duỗi thắt lưng: “Rèn lại bản thân thôi...”