Chương 1221
Như Ý, Như Ý, Nghe Được Hãy Trả Lời! 1
Ngay khi máy bay hạ cánh, Tô Bạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía sân bay Đại Lý bên ngoài cửa sổ máy bay giống như tọa lạc trên một ngọn núi nhỏ, một sân bay rất nhỏ, còn lâu mới rộng lớn và khoa trương như sân bay ở những thành phố lớn khác tại Trung Quốc, nhưng dường như cũng vừa vặn ăn khớp với khí chất và phong cảnh ở Đại Lý.
Hắn lại cúi đầu nhìn Cát Tường còn đang nằm dưới chân mình, duỗi tay xoa đầu nó, gần đây Cát Tường đã bị hắn “xoa đầu” vô số lần, mới đầu Cát Tường còn phản kháng một chút nhưng thấy phản ứng không có hiệu quả nên cũng chỉ có thể mặc kệ, nhưng mỗi lần Tô Bạch coi nó thành mèo cưng mà vuốt ve, hai mắt của Cát Tường luôn hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Trong lòng bản thân Tô Bạch cũng biết rõ, cho dù Cát Tường có mất trí nhớ hay không và cho dù cả đời này cái thứ hàng này không phải yêu quái mà chỉ là một con mèo nhà thì phỏng chừng vẫn sẽ có cái tính này.
Hắn xuống máy bay, xe chờ đón đã đặt trước đang đỗ ở vị trí cửa sân bay, vừa ra khỏi cửa nhà ga sân bay đã nhìn thấy nó, sân bay nhỏ cũng có cái lợi có sân bay nhỏ, ra vào rất thuận tiện.
Hắn lên xe vẫn ôm Cát Tường như cũ, hắn biết mình phải đi làm chuyện gì, rõ ràng một nam một nữ đó chắc hẳn cũng biết, ở trước mặt một nam một nữ đó mình không có sức phản kháng, đối phương có thể tự do ra vào nhà lão Phương hai lần hơn nữa còn là khi có người ở nhà cũng đã nói rất rõ vấn đề rồi.
Cho nên Tô Bạch chỉ có thể vẫn luôn mang theo Cát Tường bên mình, nếu như lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa vậy thì mạng của mình cũng sẽ đi tong luôn, bản thân hắn cũng đã nghĩ rất rõ ràng về điểm này rồi.
Cho dù là làm một con rối gỗ có dây nhưng mình cũng biết nổi nóng.
Đột nhiên nhiên nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, Tô Bạch chợt thấy hơi buồn bã, hòa thượng và Gia Thố đều nói lực ý chí tinh thần của mình biến thái nhưng trên thực tế người trong nhà biết chuyện nhà mình, mình chẳng qua chỉ là bị bóp méo thế giới quan bởi một loạt sự kiện liên tiếp mà thôi.
Vẫn là Tài Thôn và vẫn là nơi lần trước ở, có điều ngay khi Tô Bạch mới xuống xe ở bến tàu Tài Thôn lại phát hiện ra thị trấn nhỏ ở nơi này vắng vẻ hơn rất nhiều, quán ăn tên là Nám Chiếu Uyển đó vẫn còn đang kinh doanh, có thể nhìn ra được vừa mới trang hoàng lại chưa được bao lâu.
Tô Bạch nhớ lần trước mình đánh nhau với mấy thính giả phương Tây ở bên trong, trên cơ bản đã hoàn toàn xới tung sân sau nhà người ta lên, thế này cũng là làm khó cho ông chủ quá.
Vốn dĩ Tô Bạch còn muốn dừng chân ở nhà dân lần trước hắn đã ở nhưng rất đáng tiếc, thời gian gần đây bên cạnh Nhĩ Hải đang tu sửa nên phần lớn khách sạn nhà dân ở bên Nhĩ Hải đều bị cưỡng chế yêu cầu đóng cửa tạm ngừng kinh doanh.
Tô Bạch chỉ đành tạm thời chọn từ bỏ suy nghĩ dừng chân, ngược lại mình cũng không mang theo hành lý gì cả, ngay cả quần áo cũng không mang lấy một bộ, bên cạnh cũng chỉ có một con mèo đen Cát Tường, mà cho dù lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, ăn ngủ hoang dã cũng không phải vấn đề gì lớn.
Hắn thuê một chiếc xe đạp điện, Cát Tường được hắn đặt vào trong giỏ xe đằng trước sau đó hắn xuất phát về phía thôn xóm trong trí nhớ đó.
Phong cảnh bên cạnh Nhĩ Hải hiển nhiên không tệ, trên đường còn gặp được vài cặp đôi mới cưới đang chụp ảnh kết hôn, nhưng cho dù là Tô Bạch hay là Cát Tường dường như đều không có suy nghĩ thưởng thức cảnh đẹp.
Cát Tường nằm sấp trong giỏ xe không ngừng ngáp dài, giống như một khối thịt màu đen đung đưa cùng với xe đạp điện di chuyển, ngược lại trông rất ngây thơ đáng yêu.
Khi sắp đến thôn xóm đó, Tô Bạch thả chậm tốc độ của xe đạp điện.
Thật ra có một chuyện mà hắn biết rất rõ, đó chính là lần trước khi mình dẫn bé con tới Đại Lý du lịch, Cát Tường cũng đi theo cùng nhưng nó cũng không để lộ ra vẻ “gần về quê khiến tâm trạng dâng trào,” cũng không có dự định về thăm nhà, cho nên trên cơ bản có thể kết luận Cát Tường không muốn về lại nơi đó.
Hơn hai mươi năm trước, Cát Tường được Tô Dư Hàng không biết đã lừa gạt kiểu gì dẫn ra ngoài, cho dù là đợt trước khi về đây cùng Tô Bạch nó cũng không hề có ý định trở về, rõ ràng theo quan điểm của Cát Tường vẫn là thế giới bên ngoài đặc sắc hơn.
Nhưng cũng có khả năng là vì khi đó bên cạnh Cát Tường có một bé con cần nó chăm sóc, mà hiện tại…
Tô Bạch nhìn Cát Tường còn đang nằm sấp trong giỏ xe, tuy rằng không thể không thừa nhận có thể vuốt ve cục thịt này và hoàn toàn đối xử với nó như mèo cưng bất cứ lúc nào, nhìn bộ dạng muốn phản kháng nhưng không có sức chống lại của nó quả thật rất thú vị, nhưng Cát Tường vẫn nên khôi phục lại nó của ngày trước.
Bộ dạng ngậm sữa tươi nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt vào lúc mười giờ tối qua như một cây kim đâm vào trái tim của Tô Bạch, thật ra, giúp Cát Tường hồi phục cũng xem như là trách nhiệm của mình, dù sao nó cũng đi theo mình cho tới nay, tuy rằng mấy chuyện như giết Roaddog hoặc là vả một cái đánh tan quỷ hồn bé trai áo đỏ ngày trước này rõ ràng có hơi ngang ngược, nhưng Cát Tường giúp mình chăm bé con trong thời gian dài như vậy hơn nữa còn từng nể mặt bé con đi cứu mình, xét trong vài năm ở chung với Cát Tường này quả thực mình đã hưởng thụ khá nhiều lợi ích từ nó.
Hắn ôm Cát Tường trong giỏ xe lên, định vào thôn này xem thử trước, tuy rằng trong lòng đoán có xác suất lớn lối vào đó chắc hẳn không ở nơi này, dù sao lần trước khi mình ra ngoài cũng là từ trong Nhĩ Hải nổi lên mặt nước, nhưng ít nhất có thể đi tìm manh mối xem sao, hơn nữa rõ ràng thính giả bên Vân Nam hiểu về nơi chứng đạo nhiều hơn những thính giả ở nơi khác rất nhiều, bọn họ chắc hẳn cũng có manh mối mới mới đúng.