Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222 Như Ý, Như Ý, Nghe Được Hãy Trả Lời! 2

Chương 1222

Như Ý, Như Ý, Nghe Được Hãy Trả Lời! 2


Đống bia mộ ở lối vào thôn trông vẫn có vẻ chói mắt như vậy, những bức ảnh đen trắng của những đứa trẻ ngây ngô được dán lên trên bia mộ, có khả năng người bình thường sẽ cảm thấy xúi quẩy, người hơi cảm tính có thể sẽ thấy khá đau lòng, nhưng đối với Tô Bạch mà nói nó lại có nghĩa là một loại cảm giác khác, đó chính là thoải mái, bởi vì người báo thù cho những đứa trẻ chết yểu này chính là Tô Bạch hắn.


Lúc đầu thứ đó tiến vào trong cơ thể của một con rắn, ý của Phật gia là muốn bắt về nghiên cứu một chút nhưng Tô Bạch vẫn kiên trì đấm nó một quyền cho nổ tung.


Ở cửa thôn vẫn có một nhóm người già ngồi ở nơi đó với ánh mắt vô hồn, thật ra bọn họ đang ở trạng thái đợi chết.


Tuy rằng thủ phạm đầu độc thôn trong nhiều năm như vậy đã bị Tô Bạch gạt bỏ, nhưng chất độc hại mà thứ này mang đến cho thôn suốt nhiều năm như vậy thật sự đã khiến cho thôn xóm này ở một mức độ nào đó chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, có khả năng lại qua thêm mười năm nữa thôn xóm này thật sự chỉ tồn tại trong hồ sơ ghi chép.


Một người lạ như Tô Bạch tiến vào cũng không thể khơi gợi hứng thú của những người già này, nhưng khi hắn vừa tiến sâu vào trong thôn, phía trước lại xuất hiện một thiếu niên đang ngồi xổm trên đất chơi bắn bi.


Cát Tường vốn còn rúc trong lòng Tô Bạch đột nhiên giật mình một cái, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào thiếu niên phía trước.


“Tao biết nó là quỷ.”


Tô Bạch cười khổ, từng có những lúc Cát Tường đối với thứ dám lại gần mình cho dù là yêu hay là quỷ đều trực tiếp vả một cái để chào hỏi, nhưng bây giờ nó lại có hơi khẩn trương.


Hình như thiếu niên cũng nghe được tiếng bước chân của Tô Bạch, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Bạch và hít nước mũi.


Mỗi một nơi đều có phong thủy riêng của nó, dựa theo cách giải thích trước đây của mập mạp thì đó chính là từ trường hoặc khí của một nơi, thanh niên trai tráng khỏe mạnh trong thôn này đều đã rời đi hết, chỉ còn lại người già tuổi đã xế chiều ở lại nơi này, lại thêm những năm này bị thứ đó hút máu dẫn đến trẻ con và phụ nữ chết đi rất nhiều nên hiển nhiên phong thủy trong thôn cũng kém đi, xuất hiện một vài thứ âm tà cũng là chuyện rất bình thường thôi.


Một người một quỷ đối diện với nhau rất lâu, rồi đột nhiên thiếu niên nở nụ cười rất rạng rỡ, một con quỷ có thể cười rạng rỡ như vậy cũng thật thú vị.


Tô Bạch chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt Cát Tường dưới chân.


Thiếu niên cũng không đi qua đó mà là lùi lại một bước, cậu ta chỉ vào viên bi dưới chân mình rồi lại hít nước mũi.


Ngay sau đó thiếu niên lại nhoẻn miệng cười, cơ thể của cậu ta bắt đầu từ từ hóa thành hư vô sau đó là tan biến.


Đây là một bước đệm không đầu cũng không đuôi, vì vậy cho dù một thính giả cao cấp như Tô Bạch đang đứng trước mặt vẫn không có cách nào hiểu rõ rốt cuộc tiểu quỷ này muốn làm gì như cũ.


Không phải mỗi một con quỷ đều hiểu phải tới báo ơn giống như bé trai áo đỏ, trên thực tế, Tô Bạch đã đấm một quyền đánh nát thứ đó nhưng những con quỷ bị thứ đó hại chết cũng không có cách nào biết được, vì dù sao bọn họ cũng là quỷ chứ không phải đại la kim tiên trên trời.


“Meo.”


Đột nhiên Cát Tường kêu một tiếng, giãy dụa trong lòng Tô Bạch rồi tự mình bước qua. Tô Bạch cũng đi theo, trên đất có mấy viên bi nhưng mấy viên bi này rõ ràng cũng được vài năm rồi, màu sắc đã hơi phai đi.


Móng vuốt của Cát Tường đá vào viên bi.


“Đi nào, chúng ta đi tới xem sao.”


Tô Bạch vừa nói vừa đi về phía trước, Cát Tường vẫn còn liếc mắt nhìn mấy viên bi đó với vẻ luyến tiếc, sau đó tiếp tục đi theo bước chân của Tô Bạch về phía trước, một người một mèo vẫn có sự ăn ý này.


Đến nơi vốn là lối vào nhưng giờ ở đó chỉ còn lại một hố đất, xung quanh cũng không có vẻ gì là kỳ quái, Tô Bạch còn nhớ cảnh tượng hòa thượng và thính giả bản địa Vân Nam, lại thêm thính giả phương Tây cùng nhau hợp lực đánh mở lối vào pháp trận ở đây, nhưng lúc này rõ ràng đã là cảnh còn người mất.


Hắn thở dài, nơi này quả thật không có manh mối gì có thể nhận được, bây giờ hắn đã cân nhắc đến việc có nên liên lạc với người quản lý diễn đàn thính giả đã đưa danh thiếp cho mình ngày trước đó không, rồi kêu anh ta giúp mình nghe ngóng tin tức một chút và nhiều nhất là hứa nợ anh ta một ơn.


Thế nhưng ngay khi hắn lôi di động ra lại nhìn thấy Cát Tường lại chạy về phía bọn họ đã tới.


Tô Bạch không dám cho nó cách mình quá xa nên chỉ đành tiếp tục đi theo qua đó, chỉ thấy Cát Tường lại đang bắn bi.


“Con mèo này…”


Tuy rằng Tô Bạch cảm thấy Cát Tường tự coi mình thành thú cưng rất tuyệt vời, nhưng nói thật, hắn thật sự không muốn nhìn thấy Cát Tường thật sự biến thành một con mèo cưng cần chơi đồ chơi cho mèo, điều này cũng là một sự sỉ nhục với nó.


“Meo!”


“Meo!”


“Meo!”


Cát Tường kêu từng tiếng với viên bi.


“Sao thế?”


Tô Bạch lại ngồi xổm xuống, Cát Tường lại “meo” một tiếng, hắn nhìn viên bi đặt trên đất một cách cẩn thận, trong viên bi phản chiếu hình bóng mơ hồ của Cát Tường, thị lực của Tô Bạch có sự cộng thêm của huyết thống Huyết tộc cho nên tốt hơn thị lực của người bình thường quá nhiều.


“Meo.”


Nhưng cùng với Cát Tường lại kêu một tiếng, Tô Bạch lại nhạy bén phát hiện ra con mèo đen trong viên bi cũng không hề có động tác há miệng!


Hắn cầm viên bi lên và nhìn vào không trung, bây giờ tất cả đều đã rất rõ nét và rõ ràng, bởi vì bóng của con mèo đen vẫn còn đây!


Chương 1222

Bình Luận (0)
Comment