Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1223 - Chương 1223 Hy Vọng! 1

Chương 1223

Hy Vọng! 1


Tuy rằng có câu nói xưa rất hay người tốt sẽ được báo đáp, nhưng Tô Bạch vẫn không tin nguyên nhân của tất cả những chuyện này là vì mình giúp những đứa trẻ đã chết yểu ở nơi này báo thù, chuyện đã đến nước này, cô hồn dã quỷ bình thường thật sự rất khó tạo ra được tác dụng gì ở trong đó, một điểm này Tô Bạch nhìn thấy rất rõ ràng.


Nếu như hắn là một thư sinh vào kinh đi thi không may lạc đường ở trong rừng, lúc này có một tiểu quỷ xuất hiện chỉ đường giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm vậy còn có thể thuyết phục được, nhưng bây giờ những người bị liên lụy trong này cho dù là Tô Bạch hay là Như Ý và Cát Tường, hoặc là cả vị nằm trong quan tài ở nơi chứng đạo đó đều không phải sự tồn tại mà một tiểu quỷ có thể chạm tới được.


Con mèo trong viên bi thủy tinh vẫn nhìn Tô Bạch một cách bình tĩnh như vậy, tuy rằng bây giờ rất nhiều chuyện vẫn còn nằm trong sương mù nhưng gánh nặng trên người hắn lại như giảm bớt được một nửa, cho dù thế nào thì ít nhất bây giờ cũng đã liên lạc được với nơi chứng đạo rồi, cũng không cần mình phải đi tìm những người khác hoặc là liên hệ với thính giả bản địa Vân Nam để tìm kiếm tin tức.


Thực ra nghĩ lại cũng đúng thôi, tuy rằng dựa theo cách nói của vị nằm trong quan tài ở nơi chứng đạo đó thì lúc trước ông ta bị Tô Dư Hàng hãm hại, dẫn đến hình như ông ta chỉ có thể luôn tồn tại ở trong quan tài, nhưng dù sao cũng là một nhân vật cùng một thời kỳ với Tô Dư Hàng, cũng chưa từng ngồi trên chuyến xe lửa rời đi. Ông ta quy củ hơn Lương Sâm, không thể nói là nhát gan nhưng ít nhất có thể nói ông ta rất tuân thủ quy tắc, một nhân vật như vậy thật sự nói tay của ông ta không thể duỗi tới nơi chứng đạo được thì ai thèm tin.


“Như Ý? Như Ý?” Tô Bạch gọi với viên bi.


Con mèo đen trong viên bi vẫn bất động, nếu như không phải tầm nhìn của hắn bắt được mắt mèo đen đang hơi di chuyển thì có khả năng thật sự sợ rằng đây chỉ là một hình chiếu cố định.


Vậy bây giờ vấn đề đã tới rồi, mình nên vào nơi chứng đạo kiểu gì đây?


“Meo!” Lúc này, đột nhiên Cát Tường duỗi tay tới cào vào ống quần của Tô Bạch.


Hắn cúi đầu nhìn Cát Tường, sau đó đặt viên bi xuống trước mặt nó. Cát Tường duỗi vuốt thịt của mình vuốt lên viên bi, tiếp đó nhấc lên rồi lại đập lên trên viên bi, sau đó chẳng có gì xảy ra hết.


“Meo! Meo!”


Cát Tường dường như rất tức giận, liên tục dùng móng vuốt của mình đập lên viên bi giống như một con mèo nổi nóng.


Mới đầu Tô Bạch còn cho rằng Cát Tường đang đấu tranh với Như Ý trong viên bi giống như một con chó ngốc bình thường không ngừng sủa vào mình trong sương, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra không đúng. Cát Tường chắc hẳn không nên tranh chấp bởi vì cho dù đã mất đi trí nhớ thì nó cũng không đến mức đột nhiên biến thành một con mèo ngu mới phải.


Tô Bạch duỗi tay đẩy Cát Tường ra, sau đó giẫm một chân lên viên bi thủy tinh, viên bi lập tức vỡ nát, ngay sau đó đột nhiên xung quanh nổi gió và mặt đất dưới chân cũng xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy hiện ra rất bất chợt hơn nữa thoạt nhìn dường như sẽ biến mất rất nhanh.


Không có quá nhiều sự do dự ở đây, Tô Bạch trực tiếp ôm Cát Tường nhảy xuống.


“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”


Thứ này giống như một trận pháp truyền tống, nhưng không thể nghi ngờ gì nó thật sự kém hơn so với ánh sáng trắng mà mỗi lần Phát Thanh truyền tống người vào thế giới chuyện xưa quá nhiều. Dù sao khi Phát Thanh truyền tống, bạn có thể nằm trên giường ngủ đến khi tỉnh lại bất tri bất giác đã vào trong thế giới chuyện xưa rồi. Mà đợt truyền tống lần này nếu không phải do thể hồn của Tô Bạch kinh người thì cho dù có là mập mạp hay là đám người hòa thượng tới, phỏng chừng khi truyền tống đến địa điểm thì bản thân cũng sẽ bị thương nặng.


“Phụt…”


Khi ra ngoài, một lực gia tốc cực lớn tác động lên người Tô Bạch, hai tay của hắn ôm Cát Tường, sau lưng mình chạm đất, sau đó “soạt” một tiếng không ngừng mài trên mặt đất, khoảng cách ma sát này phỏng chừng cũng gần trăm mét.


“Cốp!”


Sau đó, sau lưng Tô Bạch đập mạnh lên một vật thể cứng chắc, lúc này mới dừng lại được.


Hắn buông lỏng tay, Cát Tường bước xuống một cách bình an vô sự nhưng Tô Bạch thì nghiến răng, mẹ nó chứ, cũng không biết xương cốt trên người đã gãy bao nhiêu cái rồi, phỏng chừng máu thịt sau lưng cũng đã bị mài rách lòi hết cả xương ra.


“Ha ha.” Sau lưng Tô Bạch vang tới một tiếng cười khẽ.


Hắn quay đầu lại, phát hiện ra thứ mà sau lưng vốn đụng vào chính là một cỗ quan tài đó, hiển nhiên hắn vô cùng quen thuộc với cỗ quan tài này, lúc trước khi bị giam chung ở đây, mỗi ngày người trong quan tài này đều phóng ra một sợi thi khí cho mình hấp thụ.


Tất nhiên hắn nhận ra cỗ quan tài này như vậy tiếng cười này do ai phát ra cũng không cần phải nói nhiều nữa.


“Về rồi đây.” Tô Bạch nói, nhớ lúc trước hắn ở nơi này hơn một tháng thường xuyên lẩm bẩm với quan tài một mình, vì trên cơ bản vị trong quan tài đó sẽ không trả lời cho nên hắn cũng nói chuyện rất thoải mái, nhưng bây giờ cũng đã hơn nửa năm rồi, khi một lần nữa trở lại nơi này hắn rất khó dùng giọng điệu thoải mái như nói đùa để nói chuyện tiếp.


“Meo.” Cát Tường gọi lên phía trên quan tài.


Rất nhanh, một con mèo cũng màu đen bước ra, con mèo này rất giống Cát Tường nhưng màu lông của hai người có hơi khác nhau. Bên Cát Tường thì càng mềm mại và sáng hơn một chút, mà Như Ý thì lại trông có vẻ khá nặng nề, ngoài ra mắt của Cát Tường luôn mang theo vẻ lạnh lùng trong suốt mà Như Ý thì lại hoàn toàn chỉ có vẻ tiêu điều.


Chương 1223

Bình Luận (0)
Comment