Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1224 - Chương 1224 Hy Vọng! 2

Chương 1224

Hy Vọng! 2


“Ồ.” Trong quan tài phát ra một tiếng đáp lại, vẫn là lời ít mà ý nhiều như trước đây nhưng lần này lại đáp thêm một câu: “Hà tất phải ra ngoài.”


Nghe vậy Tô Bạch cũng im lặng.


Đúng vậy, hà tất phải ra ngoài.


Lúc đầu vị trong quan tài này vốn không dự định cho mình ra ngoài nhưng mình vẫn kiên trì muốn đi ra, bởi vì Tô Bạch không muốn bé con không có cha, nhưng bây giờ cha đã không còn con, hơn nữa nhìn thấy trạng thái hiện tại của Cát Tường hắn thật sự không hiểu bây giờ rốt cuộc bé con đã chết hay còn sống, bởi vì Tô Bạch không tin một nam một nữ đó sẽ để ý đến cháu trai gì đó.


“Không đúng.” Đột nhiên Tô Bạch như nhớ đến gì đó mới hỏi: “Ông không ra ngoài thì làm sao biết được chuyện của tôi?”


“Ra ngoài cũng không khó.” Trong quan tài đáp.


Bên này, Tô Bạch và vị ha ha trong quan tài đó nói chuyện với nhau câu được câu mất, mà ở một bên khác, Cát Tường và Như Ý đang đứng đó trừng mắt với nhau, hai con mèo đều nhìn đối phương và bất động giống như đang chơi trò một hai ba vậy.


Sau một khoảng dài im lặng, hai con mèo bắt đầu trao đổi với nhau.


Bên này người trong quan tài đáp lời khá chậm, Tô Bạch vốn muốn thử nghe hai con mèo đang nói gì, dù sao hắn cũng không biết rõ Như Ý có thái độ thế nào với sự trở về của Cát Tường.


Nhưng nghe được một lúc hắn đành từ bỏ.


Hai con mèo đối thoại với nhau như sau:


“Meo!”


“Meo!”


“Meo!”


“Meo!”


“Meo!”


“Meo!”


“Có thể giúp nó hồi phục lại như cũ được không?” Tô Bạch hỏi.


“Khó.” Trong quan tài đáp lời.


“Ý là có cách đúng không?”


“Nhưng tôi là thính giả, cậu cũng là thính giả, cậu giúp nó là lý đương nhiên nhưng tôi không có lý do.”


“Ông cũng cổ hủ quá.” Tô Bạch đáp với vẻ hơi bất đắc dĩ, hắn duỗi tay sờ vào đuôi của Cát Tường: “Tôi nợ nó.”


“Vậy ai nợ cậu?”


Tô Bạch nở nụ cười: “Làm phiền ông khi nói chuyện đừng luôn chỉ dùng một loại giọng điệu, bằng không tôi không thể phân biệt được rốt cuộc ông đang an ủi tôi hay đang chế giễu tôi đâu.”


“Tôi không thể cứu nó.” Người trong quan tài nói: “Lúc đầu nó bị Tô Dư Hàng dẫn ra ngoài, không thể chung đụng với tôi.”


Tô Bạch hiểu ý tứ này, cứu thì có thể cứu đấy nhưng vị trong quan tài không bằng lòng cứu bởi vì ông ta và Cát Tường không có gì chung đụng, cứu một con đại yêu và giúp một con đại yêu gần như sánh ngang với thính giả cao cấp hồi phục lại như cũ, ngày sau nếu như con mèo này làm ra chuyện gì thì nhân quả sẽ được tính lên đầu ông ta.


“Người lần trước tới nơi này chứng đạo cũng sợ y như ông vậy.” Tô Bạch đáp lại như vậy: “Nhưng thật ra ông vẫn khác anh ta, anh ta là sợ hãi rụt rè mà ông thì là cổ hủ. Bỏ đi, lần này tôi tới đây vô ích sao?”


“Hình như cậu không hỏi cậu phải ra ngoài thế nào.” Người trong quan tài nói: “Tôi có thể cho cậu vào cũng không thể cho cậu ra.”


“Chẳng muốn ra nữa.” Lần này là lời thật lòng của Tô Bạch, ở đây ít nhất có thể ngăn cách ánh mắt của một nam một nữ đó đối với mình chăng? Cho dù là ở trong bóng tối của nơi này, thứ có cũng chỉ là quan quách lạnh lẽo và con sông vàng nổi đầy xương cốt, nhưng điều nực cười là nơi đây gần như là chốn duy nhất mình có thể tìm được cảm giác an toàn lúc này.


Trước đây nhà lão Phương ở trong mắt mình cũng được tính là một pháo đài kiên cố không gì đánh sập được, nhưng bị một nam một nữ đó tới ghé thăm hai lần khiến chốn bồng lai mà lão Phương đã vất vả tạo dựng ra thoạt nhìn cũng chẳng phải chuyện to tát đến thế.


“Không có tinh thần.” Người trong quan tài nói.


“Cứ coi là thế đi.” Tô Bạch giơ tay xuyên vào tóc mình: “Ông nói xem, nếu như tôi cũng giống như ông ở lại nơi này mãi, ngoại trừ sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa thì chính là ở nơi này, liệu rằng có một ngày nào đó có thể từ từ mạnh lên cuối cùng ra ngoài tìm đôi cha mẹ đó của tôi báo thù không?”


“Không.”


Vị trong quan tài đó trả lời rất nhanh, sau đó đợi chừng ba phút trong quan tài lại bảo: “Sẽ trở thành một tôi tiếp theo.”


Tô Bạch bị chọc cười, thật ra lần trước khi ở nơi này hắn đã từng gọi vị trong quan tài này là “ông anh,” bởi vì tuy rằng số lần trao đổi của đôi bên không nhiều cho lắm nhưng đối phương quả thật đối xử với mình không tệ, cho dù mình bị giam ở nơi này nhưng vẫn cho mình thi khí hấp thụ sợ mình sẽ chết đói, đồng thời trong những cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, vậy mà hắn lại có loại cảm giác như đang nói chuyện với trưởng bối của mình


“Đừng tự coi thường mình như thế, làm một ông tiếp theo cũng tốt lắm.” Tô Bạch vỗ lên nắp quan tài, thương thế đã hồi phục gần hết, hắn cũng vùng vẫy đứng dậy.


“Tôi không thể cứu cũng không có nghĩa người khác không thể cứu.”


“Ở đây ngoại trừ ông ra còn có ai nữa sao?” Tô Bạch có hơi khó hiểu: “Ở đây ngoại trừ quan tài thì chính là người chết.


“Còn có bia mộ.”


“Cái này…” Tô Bạch không ngờ đến một điểm này.


“Nó đã từng đi theo không chỉ một người.” Sự tồn tại trong quan tài hơi dừng lại: “Trong các bia mộ ở con sông vàng in dấu ấn linh hồn của những người đã chứng đạo năm đó, là thứ có thể giúp nó trừ phi bản thân bọn họ không muốn.”


Nghe vậy, lúc này trong đầu Tô Bạch hiện ra hình bóng của Lệ Chi đầu tiên, bởi vì lần đầu tiên khi mình tiếp xúc với Lệ Chi cũng chính là lúc đưa Cát Tường từ Nam Kinh đến nhà của cô ta ở Thành Đô, đương nhiên còn có một người khác, người đó đã từng giết chết toàn bộ thính giả trên thính giả bình thường ở cảnh nội Thiểm Tây và đắp thành một cảnh quan trong hố tượng binh mã, hơn nữa khi mình gọi điện thoại trong bệnh viện còn từng lấy di động của mình trao đổi với Cát Tường, người đó chính là… Huyết Thi.


Chương 1224

Bình Luận (0)
Comment