Chương 1225
Cát Tường Bị Điên Rồi 1
“Tôi sẽ thử xem.”
Việc đã đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy, uy năng từ dấu ấn linh hồn mà thính giả cấp đại lão để lại quả thật không thể coi thường, lúc đầu Tô Dư Hàng tùy tiện vung tay một cái cách hơn hai mươi năm sau đã cuộn lên một cơn sóng lớn cuốn bay Tô Bạch đi, trước đó Lương Sâm vốn dự định lập bia mộ của mình bên cạnh bia mộ của Lệ Chi, kết quả lại bị Lệ Chi trực tiếp đánh vỡ nát, còn đáp một câu: “Anh cũng xứng?”
Tuy rằng Tô Bạch chỉ vừa mới thăng cấp thành thính giả cao cấp chưa được bao lâu nhưng trong lòng đại khái cũng có thể đoán ra được, thính giả cấp đại lão hiển nhiên mạnh mẽ nhưng thật sự không đến mức để lại một dấu ấn linh hồn của mình cũng có thể đến mức đáng sợ như vậy, nguyên nhân lớn nhất phỏng chừng vẫn nằm ở nơi chứng đạo này, hoặc là nói con sông vàng không ngừng chảy tuần hoàn đó.
Năm đó dấu ấn linh hồn để lại chìm vào trong nước con sông vàng, không những không tiêu tan đi cùng dòng chảy của thời gian mà ngược lại còn bồi dưỡng và lớn mạnh hơn ở trong đó.
Hắn ôm Cát Tường lên, dường như nó cũng không có bao nhiêu cảm giác với Như Ý cũng không cảm thấy tách ra khỏi bạn mèo của mình có gì to tát lắm, Như Ý cũng không kích động đến vậy, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo bước chân của Tô Bạch cùng nhau đi lên đàn tế.
Trên cái bàn ở chính giữa đàn tế, ngọc tỷ nước Điền vẫn lặng lẽ đặt trong hộp ngọc, đây là một kiện pháp khí, mỗi lần thính giả cấp đại lão chứng đạo đều sẽ lấy ngọc tỷ nước Điền hút một phiến đá trên vách tường để tạo thành bia mộ cho mình, sau đó ném vào trong hoàng tuyền.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề đó chính là càng lại gần hoàng tuyền cho dù không xuống dưới mà chỉ hơi lại gần nó, thì trong hoàng tuyền sẽ tản ra một loại sức mạnh đặc biệt mê hoặc lòng người sau đó hút người vào bên trong, lúc trước mình đã từng chơi trò tự sát ở nơi này, sau đó lại may mắn không chết.
Nhưng vấn đề là hiện tại thần hồn của Cát Tường trong lòng mình đã bị tổn hại nghiêm trọng, đã sớm không còn là Cát Tường ngày trước nữa. Nếu như là Cát Tường ban đầu, Tô Bạch tin rằng nó sẽ không bị hoàng tuyền ảnh hưởng nhưng bây giờ hắn thật sự có hơi lo lắng.
Cát Tường nhìn đông ngó tây như vậy không hề có một chút xúc động nào khi trở về nhà, khi con người hoặc là động thực vật mất đi trí nhớ, người thân vẫn sẽ nghĩ cách dẫn anh ta đến quê nhà để tìm lại chút kích thích ký ức nào đó, nhưng một điểm này hoàn toàn không hiện rõ trên người Cát Tường.
Hắn lại nhìn Như Ý bên cạnh mình nhưng cũng chỉ có thể thở dài, có khả năng tuy cùng là hai con mèo đen nhưng Như Ý và Cát Tường lại có hai thái độ hoàn toàn khác nhau đối với cuộc sống.
Tô Bạch đã từng nhìn thấy đôi cha mẹ hờ đó của mình trong tài liệu thế giới chuyện xưa trong quá khứ được Phát Thanh nhân bản vô tính ra. Khi ấy tính cách của Tô Dư Hàng cũng đã là một con hổ biết cười tiêu chuẩn, cho nên Tô Bạch không cho rằng Tô Dư Hàng của ngày xưa thật sự chỉ vì thấy Cát Tường thuận mắt cho nên chỉ mang nó rời khỏi nơi này. Thú cưng cấp bậc đại yêu như vậy chắc chắn càng nhiều càng tốt, hơn nữa vì bọn họ chúng có liên quan đến nơi chứng đạo nên vẫn có thể tự do hoạt động dưới ánh mặt trời, điều này lại càng thêm quý giá hơn.
Bởi vậy, tình hình khi ấy chỉ có thể là Cát Tường chọn Tô Dư Hàng để ra ngoài xem thế giới bên ngoài mà Như Ý thì lại chọn tiếp tục canh chừng trong bóng tối này.
Hai cách chọn lựa này không có phân biệt ai đúng ai sai, hơn nữa nhìn từ trải nghiệm sau này của hai con mèo phỏng chừng cũng không có ai hối hận. Cát Tường lần lượt theo Tô Dư Hàng, Huyết Thi, Lệ Chi và rồi là chính Tô Bạch. Tô Dư Hàng tạm thời không nhắc đến nhưng ít nhất thì xét từ cuộc gọi giữa Huyết Thi và Cát Tường và thái độ của Lệ Chi với Cát Tường, bọn họ đều coi Cát Tường là bạn, thậm chí tương đương với quan hệ người nhà. Mà ở chỗ Tô Bạch, hắn lại càng giao con trai mình cho nó chăm sóc.
Như Ý vẫn luôn bầu bạn bên cạnh vị trong quan tài đó, mà vị trong quan tài ít nhất xét từ hiện tại mà nói thì con người ông ta quả thật cũng không tệ, nếu như hai người đều đã có tính cách cô độc, dựa vào trong trong những tháng năm buồn chán và tối tăm này, không cần nói bao nhiêu lời mà chỉ cần biết đối phương còn ở đây thật sự cũng đã đủ rồi.
“Lát nữa tao ôm mày, tự mày cẩn thận một chút, biết chưa?”
Tô Bạch không biết bây giờ Cát Tường có nghe hiểu được hay không nữa.
Sau đó, hắn chậm rãi đi vào trong con sông vàng.
Mới đầu, khi nước mới từ từ ngập đến đầu gối hắn, Cát Tường cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Tô Bạch thì cùng với việc nâng cao của cấp bậc sinh mệnh kèm theo cấp bậc linh hồn cũng đã thăng hoa thêm một bước nên tuy rằng cảm giác được hoàng tuyền đang rục rịch và mời gọi mình, nhưng vẫn có thể ngăn trở được như cũ.
Ngay khi hắn hoàn toàn bước vào trong hoàng tuyền, hắn phát hiện ra hai mắt của Cát Tường bắt đầu trở nên mê mang. Trong lòng hắn thầm kêu một tiếng không ổn, quả nhiên Cát Tường của hiện tại vẫn chưa có cách nào đối diện với sự mê hoặc của hoàng tuyền, nhưng đâm lao thì phải theo lao và không vào hang cọp sao bắt được cọp con lại càng là những đạo lý tiêu chuẩn, trên cơ bản mỗi một thính giả đều sẽ thực hiện.
Hắn nhất định phải giúp Cát Tường hồi phục, trong này không chỉ có liên quan đến tin tức về bé con mà còn bù đắp cả những gì Tô Bạch đã nợ nó.