Chương 1226
Cát Tường Bị Điên Rồi 2
Tô Bạch bắt đầu nghĩ đến việc bơi đến vị trí trung tâm của con sông, Cát Tường được hắn đặt trên bả vai mình, để đề phòng nguy hiểm Tô Bạch vẫn dùng một tay túm Cát Tường.
Nhưng dần dần, Tô Bạch cảm giác được tâm trạng của Cát Tường dường như càng ngày càng dâng trào.
“Meo! Meo! Meo!”
Cát Tường liên tiếp kêu ba tiếng, thứ lộ ra trong ánh mắt không phải vẻ tham lam và đắm chìm mà là một loại quan tâm. Loại ánh mắt này Tô Bạch rất quen thuộc, bởi vì mỗi lần khi nó ngủ bên cạnh bé con nó đều sẽ vừa dùng ánh mắt như vậy nhìn bé con vừa dùng đuôi của mình vỗ về đứa trẻ.
Đột nhiên hai chân của Cát Tường dùng sức muốn nhảy khỏi người Tô Bạch, lao về phía “bé con” mà mình nhìn thấy trước mặt.
“Con mèo ngu ngốc, đó là giả, đó là giả.”
Tô Bạch chỉ có thể túm đuôi Cát Tường, hắn cũng không dám cho Cát Tường tự do bơi trong con sông vàng này như vậy có trời mới biết nó có vận may tốt như mình lần trước gặp phải một cái vung tay mà Tô Dư Hàng để lại từ hơn hai mươi năm trước hay không?
Nhưng sự đấu tranh của Cát Tường lại bắt đầu trở nên càng ngày càng mãnh liệt, đối với Tô Bạch đang trói buộc mình cũng bắt đầu càng lúc càng giận dữ, hai chân và hai vuốt của nó bắt đầu không ngừng cào cấu lên vai hắn, những vết máu cũng đã xuất hiện trên vai Tô Bạch.
“Meo! Meo! Meo!”
“Con mèo ngu, đừng cử động!”
“?”
Lúc này hai bên hoàng tuyền xuất hiện những người không mặt mặc đồ màu trắng, trong tay bọn họ đều cầm đèn lồng giống như đang chỉ dẫn lại giống như đang mặc niệm.
Rốt cuộc người không mặt đang làm gì và là một loại tồn tại thế nào, những điều này Tô Bạch cũng không rõ, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến con mèo ngu ngốc trước mặt mình đã gần như nằm ở bên rìa cuồng bạo, nếu như chỉ đơn thuần là dùng móng vuốt cào mình thì cũng không sao cả, nhưng bây giờ nó đang cố gắng thoát khỏi mình thậm chí còn hơi có ý tứ không tiếc kéo đứt đuôi mình cũng phải lao ra được.
“Mẹ kiếp!”
Tô Bạch không thể không chửi một tiếng, hắn dứt khoát nhào người tới dùng hai cánh tay ôm Cát Tường lại, sau đó cùng nhau chìm xuống.
Trong hoàng tuyền vẫn ảnh hưởng đến hắn, cho nên ở đây hắn nhất định cũng phải tốn rất nhiều tâm sức để khống chế linh đài của mình thanh tịnh, bằng không rất có khả năng sẽ bị mê hoặc, nhưng cái thứ hàng Cát Tường này đã như thế này rồi, Tô Bạch cũng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Dường như là vì quá mức vội vàng tiến lên dẫn đến tâm thần phân tán hoặc là không có cách nào đề phòng hoàn toàn, nên trong con ngươi của Tô Bạch cũng dần dần hiện ra một vệt đỏ tươi như máu.
Lần trước khi hắn ở nơi này, chỉ cảm giác được yên tĩnh an lành và vui vẻ phóng túng, nhưng lần này hắn lại cảm giác được một loại tức giận hoàn toàn bị châm đốt cho bùng cháy lên!
Dù sao so với mình tới đây vào nửa năm trước, Tô Bạch của lần này đã trải qua nhiều chuyện hơn đồng thời thù hận tích tụ sâu trong lòng hắn cũng càng nhiều hơn.
Tô Bạch bắt đầu nhanh chóng chìm xuống, hơn nữa còn đang thoát khỏi đám xương khô xung quanh mắc vào người mình, những bộ xương khô và tử thi này muốn quấy rối và kéo Tô Bạch, Cát Tường cùng nhau chôn chung theo bản năng.
Một khi người gặp xui xẻo thường sẽ xuất hiện một loại suy nghĩ cực đoan, đó chính là dựa vào cái gì tôi cứ mãi chìm trong nơi này mà anh lại có thể ra ngoài?
Cho nên, phần lớn tác dụng mê hoặc ở hoàng tuyền này là do oán hận mà những người gặp nạn từng rớt xuống đây trút ra.
Bên dưới đã bắt đầu xuất hiện bia mộ, Tô Bạch đang tìm, hắn đại khái nhớ được vị trí bia mộ của Lệ Chi cho nên vẫn tiếp tục bơi và phía trước, chỉ là ánh mắt của mình lại bắt đầu càng ngày càng đục, mà khí tức dồi dào tản ra từ trên người mình cũng bắt đầu càng ngày càng nghiêm trọng, rất có xu thế núi lửa phun trào bất cứ lúc nào.
Cát Tường trong lòng lại càng điên cuồng giãy dụa, cho dù là ở trong nước nhưng dường như nó hoàn toàn không để ý đến môi trường xung quanh, những sợi máu tươi bắt đầu tràn ngập trên người Cát Tường, sự trói buộc của Tô Bạch lại thêm sự việc đấu tranh không tiếc trả bất cứ giá nào của Cát Tường khiến cơ thể của nó bắt đầu bị hủy hoại.
Nhưng ngay khi máu tươi tản ra, đột nhiên từ xa xuất hiện một tiếng chấn động.
“Ầm!”
Một bia mộ bất chợt mọc lên từ dưới mặt đất sâu trong hoàng tuyền phóng thẳng về phía này, dường như đối phương còn gấp hơn cả mình.
“Rào…!”
Nước hoàng tuyền xung quanh như bị xua đi, bên dưới mặt nước hình thành một khu vực chân không hình tròn, mà bia mộ to lớn và khí phách đó thì lại trôi nổi vững vàng ở trước mặt.
Trên bia mộ viết “Mộ hợp táng của ta và vợ ta.”
Một cảm giác đau thương nhuộm đẫm bia mộ này, Tô Bạch biết bia mộ này là của ai nhưng hắn không ngờ khi Huyết thi chứng đạo năm đó lại không hề chôn cất oán hận của mình với Phát Thanh nhất, mà lại coi chuyện trên người mình như chứng đạo này thành bia mộ hợp táng của mình và vợ, có khả năng từ một khắc chứng đạo đó, Huyết Thi cũng không hề có một chút dự định chôn sâu cái gọi là thù hận này, toàn bộ hành động của anh ta sau này đều là để báo thù Phát Thanh, cho dù đến cuối cùng mình đã bị trấn áp và tất cả mọi thứ của mình cũng đã bị Phát Thanh phân giải thành cơ hội cho các thính giả khác nhận được.
“Cát Tường…”
Trước bia mộ xuất hiện hình bóng của một người đàn ông.
Cát Tường yên lặng, nó nhìn bia mộ trước mặt có hơi ngơ ngác, một cảm giác quen thuộc lại xa lạ truyền tới nhưng lại không mang đến cho nó một chút manh mối nào.
Bóng người trên bia mộ nhìn về phía Tô Bạch.
“Tôi đã… chết rồi… đúng không?”
Tô Bạch gật đầu: “Anh đã chết rồi, nếu như có cách xin hãy cứu nó.”
“Ừm, được.”
Bia một bắt đầu nứt ra sau đó bắt đầu vỡ nát…
Khởi đầu của tất cả mọi thứ chỉ ở sau hai chữ “ừm” và “được.”
Thế này rất phù hợp với tính cách của Huyết Thi.