Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1227 - Chương 1227 Tại Sao Cô Ta Vẫn Chưa Tới? 1

Chương 1227

Tại Sao Cô Ta Vẫn Chưa Tới? 1


Thẳng cho đến hiện tại Tô Bạch cũng không biết tên của Huyết Thi là gì, anh ta cũng không có thói quen tự báo tên tuổi của mình, nhưng có vài người có tên và không có tên thật ra cũng không có sự khác biệt, mà có vài người cho dù không có tên vẫn có thể khiến người trực tiếp ghi nhớ anh ta.


Mối quan hệ giữa Tô Bạch và Huyết Thi rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản, lần đầu tiên tiếp xúc với đối phương chỉ là một hiểu lầm, hơn nữa sở dĩ Huyết Thi bị Phát Thanh phát hiện ra thân phận rồi cưỡng chế kéo vào trong thế giới chuyện xưa để trấn áp, trên thực tế cũng là một loại trùng hợp khiến người dở khóc dở cười.


Ai kêu Huyết Thi nằm trong nhà xác còn nói mớ, sau đó bị một vong hồn y tá chết bất đắc kỳ tử cũng nằm trong nhà xác nghe được, tiếp đó y tá đột tử này báo mộng cho đồng nghiệp ngày trước của mình, cuối cùng lại thành y tá đó gọi điện cho mập mạp hỏi khi người bệnh ra đi có buột miệng nói ra hai chữ “Diệp Tư.”


Đương nhiên, khi đó chuyện này theo quan điểm của đám người Tô Bạch chỉ là một sự trùng hợp, một loại trùng hợp khiến người rất cạn lời, nhưng bây giờ xem ra, cùng với thực lực và cảnh giới của mọi người tăng lên, góc độ và độ cao nhìn nhận sự việc cũng hoàn toàn khác hẳn, chuyện của Huyết Thi năm đó thật sự chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?


Ngay khi Phát Thanh chuẩn bị đi điều tra thân phận của Huyết Thi thì những điều kiện và vô số nhân tố cùng đủ các loại xác suất bắt đầu vận chuyển theo hướng này, đến cuối cùng dưới sự thúc đẩy của không biết của bao nhiêu nhân tố, cái tên “Diệp Tư” này đã bị mập mạp thân là thính giả nói ra.


Sau đó ở trong thế giới chuyện xưa, Tô Bạch nhận được truyền thừa của Huyết Thi nhưng cũng không phải Huyết Thi cố tình tặng cho Tô Bạch, anh ta dự định cướp gì đó của hắn rồi cuối cùng lại cho mình một kết thúc chói lọi, nhưng đến cùng vẫn là Tô Bạch thắng và nhận được truyền thừa tơ máu của Huyết Thi.


Sau đó chính là lần thứ hai tiến vào thế giới chuyện xưa [Cương Thi Tiên Sinh], tuy rằng đó là Huyết Thi nhưng thật sự không có sức mạnh gì liên quan đến Huyết Thi. Đó chỉ là một nhân bản vô tính hơn nữa Tô Bạch có thể cảm giác được rõ ràng Phát Thanh có thể nhân bản vô tính ra một người giống y như đúc như vậy, lại thật sự không có cách cùng nhân bản vô tính ra linh hồn của một người chân chính hay sao?


Lần này thì lại là đối mặt với bia mộ Huyết Thi.


Đây cũng là vết tích cuối cùng mà Huyết Thi để lại còn tồn tại trong thế giới này, trong quần thể thính giả anh ta cũng được tính là nhân vật thuộc thời đại trước, trong những người bình thường cùng với cái chết của anh ta, vị trí của anh ta ở trong thế giới hiện thực cũng đồng thời bị Phát thanh xóa sổ một cách rất tự nhiên.


Bia mộ là một vật dẫn của người chết, chứa đựng sự gửi gắm và suy nghĩ, trước mắt cùng với hai chữ “ừm” và “được” này nói ra, bia mộ cũng vỡ nát, những tơ máu nằm giữa ranh giới hư và thực bắt đầu bay ra.


Trong lúc nhất thời trong hoàng tuyền dày đặc tơ máu.


Mà hai bên bờ sông, trong cổ họng của đám người không mặt cầm đèn phát ra những tiếng run rẩy giống như đang đưa tiễn lại giống như đang kêu khóc.


Bất cứ một nhân vật nào có thể để lại bia mộ ở nơi này chắc chắn đều là sự tồn tại như thiên chi kiều tử, bọn họ hoặc là nhát gan, hoặc là ích kỷ, hoặc là tàn nhẫn, hoặc là phóng khoáng, hoặc là bảo thủ.


Nhưng đều không có cách nào xóa bỏ được sự ưu tú của bọn họ.


Tơ máu bắt đầu từ từ dung hợp vào trong cơ thể của Cát Tường, Cát Tường híp mắt lại, hình như cảm thấy rất thoải mái, cơ thể của nó đã gần như tàn phế mà trước mắt, tơ máu đang giúp nó bện lại một cơ thể.


Nắp quan tài từ từ bay lên, dường như bên trong có một ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài, hình như cũng đang quan sát chuyện đang diễn ra trong hoàng tuyền.


Một tiếng thở dài truyền ra từ trong quan quách.


Cảnh tượng khi vị đó chứng đạo dường như hiện ra ngay trước mắt, bởi vì ông ta nhớ năm đó khi người kia chứng đạo, cả người từ trên xuống dưới tản ra một loại lệ khí gần như không có cách nào che giấu được, mà chứng đạo có liên quan đến bia mộ thật ra là một loại dứt bỏ và trục xuất, cũng là một loại từ bỏ khuyết điểm của bản thân, phần lớn người chứng đạo đều sẽ dung hợp khuyết điểm hèn nhát nhất của bản thân mình vào trong bia mộ rồi đánh nó vào trong hoàng tuyền, bằng cách này anh ta có thể trở nên càng hoàn mỹ không có khuyết điểm hơn.


Nhưng vị đó lại không hề chôn giấu thù hận và lệ khí của mình, chỉ dùng ngọc tỷ nước Điền gọi một phiến đá tới một cách rất bình tĩnh, rồi tự mình dùng ngón tay từ từ khắc ra bia mộ hợp táng của mình và người vợ đã chết, sau đó chậm rãi ném vào trong hoàng tuyền.


Anh ta không muốn từ bỏ hận thù cũng không cảm thấy mình cần thiết phải bỏ, anh ta muốn báo thù hơn nữa còn phải tranh thủ thời gian, thậm chí anh ta gần như cũng không có dự định tiếp tục bước xa bao nhiêu nữa, không muốn theo đuổi cái gọi là điểm cuối, mà là muốn gánh vác thù hận của mình sớm kết thúc cuộc đời của mình một cách có ý nghĩa.


Người sống không có tinh thần còn xót xa hơn cả người chết, xưa nay có bao nhiêu người si tình nhưng si tình đến chết không rời hóa thành hồ điệp bay đi thật sự chỉ có mấy người?


Như Ý nằm trên đàn tế nhìn tơ máu bay lượn trong hoàng tuyền, đây là tác phẩm cuối cùng của một vị đại nhân vật, không có làm nền cũng không có phóng đại, càng không có lên tiếng hùng hồn hay tâm sự dài dòng.


Chỉ có một loại hiển nhiên.


Chương 1227

Bình Luận (0)
Comment