Chương 1256
Dị Biến 2
Nhưng rất nhanh hắn lại đứng lên đi về phòng ngủ của mình, ngay khi Tô Bạch nhìn thấy bé con vẫn còn nằm trên chiếc giường ngủ say, một tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, hắn ôm đứa trẻ lên, nhẹ nhàng mang vào trong phòng khách, để nó tiếp tục ngủ trên sô pha bên cạnh mình, mà bản thân hắn thì lại nhìn bàn trà trước mặt đến ngây người.
Trong một ngày này lần trước, vậy mà Lệ Chi lại tới đây nhưng không thật sự ra tay, điều này có nghĩa dưới sự suy đoán của phát thanh sự lựa chọn của Lệ Chi thật ra rất đa dạng, cô ta không nhất thiết phải bắt được bé con trong một ngày này, hoặc là nói cô ta không muốn bắt bé con đi ngay trước mặt mình.
Cũng vì vậy, sự biến đổi này cũng có thể dẫn tới những hiệu ứng khác, ví dụ như cô ta có thể giống như trước đây, chỉ cần bé con không ở trong tầm mắt của mình là có thể bắt đi.
Cho nên, Tô Bạch mới cố tình đặt bé con trong tầm nhìn của mình.
Đương nhiên, ngay từ đầu mình chủ động ra ngoài trực tiếp bóp nát bao hàng chuyển phát nhanh và chiếc usb bên trong hộp cũng chứng minh nội tâm của mình quả thật đã bắt đầu nóng nảy.
Chuyện xảy ra trong một ngày này, tính thêm cả một lần chân chính đó nữa là đã bắt đầu lần thứ ba rồi, nhưng từ tận sâu trong lòng Tô Bạch đã bắt đầu chán ghét.
Ví dụ tình tiết có thể bỏ qua thì trực tiếp cho qua, lời vô nghĩa có thể không nói cũng trực tiếp đừng nói, cả quá trình anh trai chuyển phát nhanh đưa hàng, hòa thượng mở cửa mang vào còn muốn mở lên xem, sau đó hỏi mình ông Thẩm là ai, đều bị Tô Bạch trực tiếp cho qua.
Hắn biết mình không thể nôn nóng nhưng lại không có cách nào cả, hắn nhìn thấy bé con vẫn còn đang ngủ say, nghĩ liệu mình có thể mang bé con cùng nhau đi ra ngoài tìm manh mối hay không? Chỉ cần bé con ở trong tầm nhìn của mình vậy Lệ Chi sẽ không bắt nó đi trong ngày hôm nay chăng?
Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch chẳng muốn do dự thêm nữa, hắn lập tức lại ôm bé con lên đi ra ngoài thềm cửa.
Hòa thượng có hơi ngơ ngác, anh ta không biết hôm nay Tô Bạch làm sao mà lại vội vội vàng vàng bế đứa trẻ còn chưa tỉnh dậy ra ngoài, chỉ có Cát Tường đi theo sau khi phát ra một tiếng meo có hơi bất mãn.
Bé con vẫn chưa tỉnh lại được Tô Bạch bế đi, rõ ràng Cát Tường cũng cảm giác được sự khác thường trong này, hoặc là Tô Bạch khác thường là vì hắn đã gặp phải chuyện gì đó khác thường.
Bé con được Tô Bạch đặt trên đầu gối mình, hắn khởi động xe, Cát Tường nhảy lên ngồi trên vị trí ghế phụ lái.
Động cơ ô tô khởi động khiến bé con từ từ tỉnh lại, nó ngáp một cái, khi nhìn thấy mình đang nằm trên đùi cha, nó cũng không có vẻ gì là bất mãn khi bị đánh thức, mà dùng bàn tay nhỏ nần nẫn thịt của mình ôm eo Tô Bạch, lại tìm được một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Đối với Tô Bạch, bé con vô cùng tin tưởng.
Chiếc xe lái trên đường quốc lộ hơn nữa còn trực tiếp tiến vào đường cao tốc, sau đó chuyển hướng tới sân bay, Tô Bạch vừa lái xe vừa dùng di động đặt máy bay, cũng may cách lịch bay tới Đại Lý cũng không còn bao nhiêu thời gian, bằng không Tô Bạch thật sự có khả năng trực tiếp cướp một chiếc máy bay ép nó phải bay tới Đại Lý mất.
Thật ra có rất ít nhân vật và kiểu người mà mình cho rằng có thể miễn cưỡng phá được cục, Lương Sâm tạm thời được tính là một, nhưng Tô Bạch lại không hề có bất cứ hy vọng gì vào anh ta hết, thậm chí trước đó hắn còn thấp thoáng cảm giác được, với quan hệ giữa Lương Sâm và Lệ Chi, lúc trước khi Lệ Chi ra tay bắt con trai mình đi ở Thượng Hải, Lương Sâm là thính giả cấp bậc đại lão duy nhất tính đến hiện nay tọa trấn ở Thượng Hải lại không cảm giác được một chút nào sao?
Lại liên tưởng một chút sau đó Lương Sâm từng nói tiến hành thực nghiệm với mình, Tô Bạch gần như có thể dùng phương pháp suy luận ngược về kết quả để xác nhận một chuyện, đó chính là cho dù khi Lương Sâm chứng đạo bia mộ bị đâm vỡ, thì mối quan hệ giữa anh ta và Lệ Chi rất có khả năng cũng không thật sự hoàn toàn kết thúc.
Một thính giả cấp đại lão nhát gan lại yêu đơn phương như vậy tuyệt đối không thể trông mong được gì, hơn nữa mình cũng không phải Giả Bẩm, không có quan hệ gì với Lương Sâm cả, nên cũng không có lý do mời Lương Sâm tới giúp đỡ.
Chỉ là điều khiến Tô Bạch có hơi không tưởng tượng được là ngay khi chiếc xe sắp lái tới tòa nhà sân bay, thì một chiếc xe bánh mì ở phía sau đột nhiên tăng tốc vọt lên trực tiếp đâm vào xe của hắn.
Tô Bạch duỗi tay ôm bé con lại bảo vệ an toàn cho nó, sau đó cả người phá cửa sổ bay ra ngoài, Cát Tường cũng trực tiếp nhảy ra.
Xe bánh mì va chạm với Santana một cái thật mạnh, hai chiếc xe đều tổn hại cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng Tô Bạch, Cát Tường và bé con đều không bị thương gì cả, đối với Tô Bạch của hiện tại mà nói, một chiếc xe muốn tạo thành sát thương gì cho hắn gần như là chuyện không có khả năng.
Trong chiếc xe bánh mì biến dạng có một bàn tay duỗi ra trực tiếp kéo vỏ sắt trước người ra, ngay sau đó một người đàn ông với làn da màu đồng cổ bước ra từ trong chiếc xe bánh mì hỏng.
“Sao thế, sợ rồi à? Vậy mà cậu còn muốn chạy?” Ông Thẩm duỗi tay xoa ngực mình.
“Đáng tiếc lần này cậu chạy không thoát đâu.”
Không đợi Tô Bạch phản ứng lại, lúc này đột nhiên Cát Tường cúi rạp người, bắt đầu đè thấp tiếng gầm nhẹ về phía ông Thẩm.
Tô Bạch nhíu mày, không đúng, Cát Tường không có lý do sợ ông Thẩm thậm chí còn không phải một thính giả cao cấp, vậy người nó sợ hãi là ai?
Bất chợt, một cơn gió lạnh ập đến, ngay cả tầng mây trên đầu cũng thoáng chốc càng ngày càng dày đặc hơn.
Bóng dáng của một cô gái xuất hiện trên nóc tòa nhà sân bay, tuy rằng cách rất xa nhưng Tô Bạch vẫn có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt của đối phương đang rơi lên người mình, không, là rơi lên người bé con trong tay mình!
Sao có thể, rõ ràng bé con đang ở bên cạnh mình, sao cô ta có khả năng sẽ xuất hiện được?
Bây giờ cô ta có thể xuất hiện vậy tại sao tối qua cô ta lại không thể xuất hiện?