Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1257 - Chương 1257 Nghiền Áp! 1

Chương 1257

Nghiền Áp! 1


Ngay khi Tô Bạch nhìn thấy bóng hình của cô gái đó xuất hiện trên tòa nhà sân bay, cả người lập tức ngơ ngác.


Sao có thể như vậy được?


Bé con đang ở trong lòng mình, mình còn đang ở đây, tại sao cô ta còn xuất hiện?


Hơn nữa cô ta lại lộ diện thân mình!


Vậy toàn bộ suy luận tối qua, không, nói một cách chính xác thì là hôm nay lần trước vào lúc này đã hoàn toàn bị phủ định hết, những thứ mà Tô Bạch đã phân tích và suy đoán trong một đêm đó bị cục diện trước mắt chứng minh hoàn toàn chỉ là một tờ giấy lộn!


Đối phương không phải vì sợ mình biết bé con bị cô ta bắt đi cho nên mới không xuất hiện, ra tay với bé con ngay khi mình có mặt.


Vậy chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tối lần trước cô ta không dám ra mặt, lần này lại chủ động xuất hiện ở đây?


Bóng hình của cô gái duyên dáng, mang theo một loại tự tại và cao ngạo, cô ta giống như bông thủy tiên trong sạch nhất trên đời, không nhiễm một hạt bụi trần.


Nhưng Tô Bạch lại không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp chút nào, ngay khi cô gái này xuất hiện, thứ hiện ra trong đầu hắn chính là thảm trạng của Cát Tường khi cả người thối rữa, thần hồn vỡ nát, là sau khi mình phát hiện ra con trai mất tích mà phát điên, là tự mình dày vò trong ba tháng trên đảo hoang.


Cô gái này mang tới đau đớn rất lớn cho mình, thậm chí không thua gì một nam một nữ nữa!


Điều rất không may là Tô Bạch của hiện tại không có năng lực để chống lại cô gái này, nhưng điều rất may là bây giờ cô gái này lại không thể giết chết mình.


Bóng dáng của cô gái bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng mỗi lần lập lòe di chuyển đều im hơi lặng tiếng kéo gần khoảng cách giữa cô ta và Tô Bạch.


Cô ta tới rất nhẹ, nhưng trên thực tế lại tương đương với một tiếng sấm sét đánh thẳng lên đầu Tô Bạch.


Hắn không để ý đến tên cao dán chó ông Thẩm này, trước đó mình có thể giải quyết được ông ta thì mình của bây giờ lại càng có thể trực tiếp dễ dàng giết chết ông ta hơn, dù sao bây giờ tuy mình thoạt nhìn chỉ là một người có thâm niên, nhưng trên thực tế bên trong mình và kiến thức đối với toàn bộ sự vật đã sớm không phải là người mà mình của một ngày đó có thể so sánh được nữa.


Nhưng sự xuất hiện của cô gái này đã trực tiếp chặn chết rất nhiều con đường của Tô Bạch, một con đường trong số đó chính là đi Đại Lý cầu viện!


Cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, vẫn luôn quan sát mình, vẫn luôn nhìn mình, mỗi một hành động của mình dường như đều trong tầm nhìn của cô ta.


Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ta không chỉ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc xuất hiện trong cơn mưa dông ầm ầm vào lúc hơn năm giờ chiều, cô ta thật sự có thể ra tay bất cứ lúc nào, và có khả năng sẽ ra tay bất cứ lúc nào.


Còn không phải sao, bây giờ cô ta đã ra tay rồi.


Trong nháy mắt tiếp theo, khoảng cách giữa cô ta và Tô Bạch trực tiếp bị kéo gần chưa đến mười mét.


“Meo.”


Người đầu tiên nhào ra là Cát Tường!


Thân hình của Cát Tường mang theo một vẻ do dự, một mặt nó có thể cảm giác được khí tức lạnh lùng mang theo trên người cô gái này, biết sự xuất hiện của Lệ Chi trước mặt không mang theo ý tốt, nhưng trong đầu nó lại là hình ảnh khi cùng sinh sống với Lệ Chi trước đây.


Cát Tường không biết nên dùng loại thái độ nào để đối diện với chủ nhân cũ ngày trước, chủ động chạy qua phủ phục dưới chân cô ta chắc chắn không thích hợp, nhưng chủ động phát động tấn công hình như cũng không thích hợp.


Rất nhanh, Cát Tường đã không cần phải làm ra bất cứ sự do sự nào nữa, vì Lệ Chi đã giúp nó đưa ra quyết định.


Năm ngón tay ngọc vung lên, một tia sáng mạnh mẽ xuất hiện lập tức đánh bay Cát Tường ra sau, nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể máu thịt lẫn lộn, đập mạnh xuống đất.


Rất quả quyết, rất kiên định, không hề dài dòng một chút nào, thậm chí ngay cả ánh mắt của cô ta cũng không vì vậy mà xuất hiện một thay đổi gì, vẫn lạnh như băng!


Ngay sau đó cơ thể của Lệ Chi lại áp sát, gần như xuất hiện trước mặt Tô Bạch.


Ông Thẩm ở bên cạnh quả thật sợ ngây người, đương nhiên ông ta có thể cảm giác được một loại uy áp lớn mạnh từ trên người cô gái bất chợt xuất hiện này, ngay lúc này ông ta hiểu ra mình chỉ là một người qua đường A, cho nên ngay khi cô gái xinh đẹp này trực tiếp áp sát tới trước người Tô Bạch, ông Thẩm không còn bất cứ sự giận dữ gì vì kẻ thù của mình bị người cướp đi nữa, ông ta chỉ mong sao cô gái này hoàn toàn không nhìn thấy ông ta, coi ông ta thành quả rắm, thả cho đi.


Vì ông Thẩm cảm giác được cho dù là thính giả cao cấp đại nhân cũng không có khả năng mang tới uy áp đáng sợ như vậy cho mình.


Vậy thực lực của cô gái này rốt cuộc ở cấp bậc đáng sợ gì rồi?


Cơ thể của Tô Bạch đang bắt đầu bốc cháy, một loại khí tức vượt xa người có thâm niên đang bùng lên.


Cơ thể chưa trải qua tôi luyện với hình thức tra tấn trên đảo hoang trong ba tháng, chưa trải qua sự thăng hoa ở chỗ miếng vàng, mượn đường người khác trải sẵn mà bước lên đỉnh, cũng vì vậy, trong một ngày này, cho dù bên trong đã hoàn toàn khác hẳn nhưng Tô Bạch vẫn không có cách nào cưỡng chế thăng cấp thành thích giả cao cấp vì vốn tích lũy ban đầu... vẫn chưa đủ!


Nhưng bây giờ hắn vẫn có thể tương đương với một bán thính giả cao cấp, cho dù là vậy cũng đã bỏ xa người có thâm niên một khoảng lớn, cũng coi như là một sự tồn tại không còn cùng một cấp bậc với người có thâm niên nữa.


Thế nhưng cho dù là vậy, Lệ Chi cũng chỉ nhẹ nhàng vung tay, nhấn đầu ngón tay về phía Tô Bạch, cả người hắn đã lập tức bị giam cầm, không thể nhúc nhích được nữa.


Chương 1257

Bình Luận (0)
Comment