Chương 1258
Nghiền Áp! 2
Cho dù hắn là bán thính giả cao cấp nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối nghiền áp, bạn vẫn không là gì cả như cũ.
Tô Bạch trợn mắt như sắp nứt ra, hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nguyên tại chỗ nhìn Lệ Chi ôm bé con từ trong lòng mình đi.
Bé con nhìn thấy Cát Tường bị một đòn đánh bay đi, nhìn thấy cha mình bị giam cầm, nó không khóc cũng không làm loạn, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại, nó đang phản kháng, nó đạp cánh tay nhỏ và chân nhỏ của mình nhưng lại trông có vẻ rất yếu ớt vô lực.
Bóng người xinh đẹp này ôm bé con như vậy, cơ thể bắt đầu lại bay lơ lửng lên, cô ta đang lúi lại, cô ta đang rời đi, dường như quay ngược lại cái lúc cô ta tới trước đó, giờ đây cô ta cũng rời đi y như vậy.
Có điều, trong giây lát, ánh mắt của cô ta rơi lên người Cát Tường ngã trong vũng máu, mà lúc nảy Cát Tường cũng run rẩy bò dậy.
Bây giờ thần hồn của nó đã bị thương, cơ thể cũng bị thương, theo lý mà nói nó đã mất đi khả năng tiếp tục chiến đấu, nhưng nó vẫn cưỡng chế đứng dậy, cơ thể nó đang bùng cháy, thần hồn của nó cũng đang cháy.
Nó đang áp bức chính mình, nó không tiếc thiêu đốt bản thân, nhưng cũng vì vậy mà nó đứng dậy, một lần nữa nhào về phía Lệ Chi.
Lần này, Cát Tường không hề do dự chút nào, cũng không cần thiết phải do dự gì cả.
Thế nhưng Lệ Chi lại không ra tay với Cát Tường nữa, dường như chẳng muốn ra tay, mà cũng có khả năng là không nhịn được mà tiếp tục ra tay, nhưng xét từ đòn tấn công đầu tiên của cô ta với Cát Tường, tính khả năng của cái sau thật sự cực kỳ nhỏ bé.
Cát Tường hóa thành một huyết quang đuổi theo hướng mà Lệ Chi biến mất.
Mà Tô Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ, sức mạnh giam cầm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đợi đại khái mấy chục giây sau, sức mạnh giam cầm mới biến mất, Tô Bạch lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Cát Tường vẫn chưa trở về, có khả năng đây là hoàn toàn tái hiện lại cục diện của một ngày đó bằng một cảnh tượng khác.
Cuối cùng tại sao Cát Tường lại rơi vào tay lão già lưng còng hơn nữa cả người còn bị trọng thương, có khả năng nguyên nhân thật sự giống như vừa rồi, một chiêu của Lệ Chi đã đánh Cát Tường bị trọng thương rồi dẫn bé con đi, mà Cát Tường không chịu từ bỏ đốt cháy toàn bộ mọi thứ của mình đuổi theo.
Cuối cùng chắc hẳn không đuổi kịp, cho dù là đuổi theo phỏng chừng cũng không làm nên chuyện gì.
Nhưng cuối cùng vậy mà Cát Tường lại rơi vào tay lão già lưng còng ở Đông Bắc, điều này có thể chứng minh rốt cuộc Cát Tường đã đuổi theo bao lâu, cho dù nó không có sức lực gì, cho dù nó vì thần hồn bị thương nghiêm trọng mà ký ức cũng bắt đầu mơ hồ, nhưng nó vẫn khăng khăng tiếp tục đuổi theo như cũ, giống như một con mèo lang thang, từ Thượng Hải đuổi đến Đông Bắc bằng một cách như vậy.
Ông Thẩm vẫn đứng ở một bên, cho dù vừa rồi Tô Bạch bị giam cầm nhưng ông ta vẫn không có dũng khí ra tay với hắn như cũ, khí tức lộ ra từ trên người cô gái đáng sợ đó rốt cuộc thuộc cấp bậc gì, ông Thẩm cũng không rõ, nhưng vừa rồi khi Tô Bạch đối diện với người phụ nữ đó, thứ bốc lên trên người hắn chính là khí tức của thính giả cao cấp chân chính.
Ngay khi bạn đang đắc ý chuẩn bị về đây báo thù, lại phát hiện ra kẻ thù của bạn đã trở thành một sự tồn tại đáng sợ mà mình không có cách nào khiêu khích động vào, đây là một loại tuyệt vọng, cũng là một sự đả kích to lớn.
Ánh mắt của Tô Bạch dừng lại trên người ông Thẩm một lúc, ông ta nuốt một ngụm nước bọt, không nhúc nhích bởi vì ông ta không dám nhúc nhích, giống như mấy quốc gia lớn trên thế giới có vũ khí hạt nhân dự trữ có nhiều có ít, nhưng hủy diệt địa cầu một lần thật ra cũng chẳng có gì khác biệt với hủy diệt địa cầu một trăm lần cả.
Cho dù vừa rồi cô gái đáng sợ đó hay là Tô Bạch lúc này lộ ra thực lực chân chính, trong lòng ông Thẩm đều biết rõ bất kỳ ai trong bọn họ đều có năng lực dễ dàng đánh chết mình.
Tô Bạch không ra tay giết ông Thẩm vì có giết được ông ta hay không cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả, ngày mai ông ta vẫn sẽ xuất hiện bên ngoài cổng nhà mình, phái một anh chuyển phát nhanh đưa usb khiêu chiến cho mình cả thôi.
Tô Bạch mở hai cánh tay mình ra, bé con bị bắt đi ngay trước mặt mình như vậy, rất triệt để, thật sự rất triệt để, mà mình thậm chí ngay cả tư cách chém giết và ngăn cản cũng không có, đây đúng thật là sự chế nhạo và dày vò to lớn.
Nhưng, toàn bộ mọi điều suy đoán hôm qua vừa rồi đã hoàn toàn bị lật đổ hết.
Sự nghi ngờ mới lại theo đó xuất hiện.
Thứ nhất, tại sao Lệ Chi dám trực tiếp xuất hiện trước mặt mình, đôi cha mẹ hờ đó của mình còn không dám chân chính xuất hiện trước mặt mình, lần trước bà mẹ hờ đó còn dùng cơ thể của em gái mình nói chuyện và trao đổi với mình, nhưng tại sao Lệ Chi có thể?
Lẽ nào cô ta không sợ trở thành Huyết Thi thứ hai? Đôi mắt của mình chính là đôi mắt của phát thanh, mình nhìn thấy cô ta xuất hiện hiển nhiên phát thanh cũng nhìn thấy, mà lúc này cô ta chắc hẳn đang ở nơi bị xe lửa đưa tới mới phải, phát thanh thật sự nhắm mắt làm ngơ sao?
Một sự nghi ngờ khác là tại sao tối qua cô ta không dám xuất hiện, tại sao hôm nay lại ở đây, cô ta lại xuất hiện?
Rốt cuộc tối qua và hôm nay có sự khác biệt và bất đồng gì?
Mình sở hữu ký ức của vô số một ngày này, nhưng Lệ Chỉ chỉ có một ngày này mà thôi, cũng vì vậy cô ta sẽ bày nghi trận đối với mình, tối qua và hôm nay là hai loại kết quả và cục diện trái ngược với nhau, bên trong chắc chắn có lý do và huyền cơ của nó!
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy mình cần sự giúp đỡ, ít nhất có người có thể cùng ngồi xuống với mình để phân tích, ví dụ như hòa thượng, ví dụ như Gia Thố, thậm chí là mập mạp của hiện tại mới rời khỏi nhà hôm qua, nhưng người chắc hẳn vẫn còn ở Thượng Hải.
Tô Bạch nhìn xe Santana báo hỏng của mình, đánh xe trở về quá chậm.
Hắn duỗi tay, trực tiếp đập vào trán mình.
Một khắc này, tự mình tiêu tan thần hồn, tự sát.
...
“Hô...”
Tô Bạch mở bừng mắt, trước mắt là phòng ngủ của mình, bé con vẫn nằm ngay bên cạnh mình, hắn lắc đầu, ổn định tâm thái một chút rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Một ngày này lần thứ tư bắt đầu, mà Tô Bạch đã bắt đầu sinh ra cảm giác mê man và hoảng hốt.
Hòa thượng đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, thấy Tô Bạch xuất hiện vung tay ra hiệu một cái, hô một tiếng: “Chào.”
“Hòa thượng, gọi Phật Gia ra đây đi, tôi có chuyện muốn nói với các anh.”