Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1290 - Chương 1290 Câu Đối Phúng Điếu Của Cha Con 1

Chương 1290

Câu Đối Phúng Điếu Của Cha Con 1


Chỉ là nếu mập mạp đã có thể tính ra được chuyện ở thế giới chuyện xưa, vậy tại sao ở Quảng Châu anh ta lại bị mình hái quả một cách uất ức như thế?


Những chuyện này có lẽ chỉ có thể đợi sau này mập mạp lại xuất hiện trước mặt mình mới có thể nói, trước mắt, làm sao giết chết Tô Dư Hàng và làm sao rời khỏi thế giới chuyện xưa lồng giam một ngày này mới là chuyện quan trọng nhất của Tô Bạch.


Đôi bên giao chiến trong thức hải rất nhanh đã trở nên căng thẳng, một mặt là vì Tô Dư Hàng vốn chỉ là phân hồn, còn bị Tô Bạch ép ra khỏi ký ức, bây giờ được tính là dị vật bám vào linh hồn của Tô Bạch, rất khó loại bỏ sạch sẽ, cũng vì vậy ngay từ đầu quan điểm chính đã được xác định rồi, trong trận quyết đấu của đôi bên, Tô Bạch chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, vốn thuộc về thế địa vị. Một mặt khác thì lại vì bây giờ hắn đang thả chậm tiết tấu, không vội liều mạng tiêu hao với Tô Dư Hàng, mà là nhét Tô Dư Hàng vào trong một khu vực giới hạn, nếu như để ông ta thành công tiến vào trong ký ức của mình một lần nữa, vậy Tô Bạch cũng chịu thiệt lớn rồi.


Đương nhiên, loại khả năng này khá thấp, vì sở dĩ Tô Dư Hàng có thể sống trong ký ức của Tô Bạch cũng là vì khi ông ta bắt tay vào nuôi dưỡng, Tô Bạch vẫn còn nhỏ tuổi lại chỉ là một người bình thường, nhưng một lần bị rắn cắn sợ dây thường đến mười năm, thêm một chút đề phòng cũng không sai, lại thêm loại người có thể giở trò với Phát Thanh như Tô Dư Hàng, có trời mới biết ông ta còn có bản lĩnh ẩn giấu gì nữa?


Nếu đã như vậy, Tô Dư Hàng cũng không giãy dụa nữa, ông ta biết rõ bây giờ cơ hội duy nhất của mình chính là đợi đến không giờ, xem đôi bên ai có thể chống đỡ được thêm một giây.


Trong thức hải, hình bóng của hai người đàn ông dường như đồng thời biến ảo, Tô Dư Hàng ngồi trên chiếu, ngược lại trông có vẻ rất thoải mái, nhưng hình ảnh đột nhiên thay đổi, nơi này biến thành một cái sân.


Đây là một cảnh trong hình ảnh ký ức của Tô Bạch, trong sân này, Tô Dư Hàng đã từng viết chữ vẽ tranh, mà trong chớp mắt trên người ông ta cũng xuất hiện một bộ trường sam màu trắng, ông ta vốn lớn lên tuấn tú nhã nhặn, bây giờ tay cầm bút lông đứng trước bàn viết chữ lên giấy Tuyên, lại càng có một loại phong thái phong lưu phóng khoáng toát ra.


Rất nhanh, cơ thể của Tô Bạch đã xuất hiện ở nơi này, cách không giờ còn một khoảng thời gian nữa, nếu đôi bên đều đang đợi một màn quyết đấu cuối cùng, vậy tạm thời ít nhất cứ cố hết sức sống yên ổn vô sự một chút.


Ngay khi Tô Bạch xuất hiện trong sân, Tô Dư Hàng mở miệng nói: “Có muốn viết mấy chữ không? Người làm cha như tôi cũng chưa từng dạy cậu gì cả, nhân cơ hội này chỉ dẫn cậu thư pháp đi.”


Tô Dư Hàng nói rất hiển nhiên, như thể ông ta và Tô Bạch chỉ là cha con ly tán vì một vài nguyên nhân mà rất lâu không thể gặp mặt, nhưng giữa hai người vẫn còn mối quan hệ cha con bình thường.


Tô Bạch chậm rãi đi qua, nhìn giấy Tuyên trên bàn đá một chút, không thể không nói chữ của Tô Dư Hàng quả thật rất đẹp, nhưng lúc này, hiển nhiên hắn sẽ không nhàm chán đến mức phối hợp với ông ta diễn ra bức tranh ấm áp “cha từ con hiếu,” hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Khi tôi giết ông nội, ông nội cũng đang viết chữ.”


Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ gì chính là dập tắt câu chuyện, cũng phá hỏng tâm trạng viết chữ của Tô Dư Hàng. Ông ta đặt bút lông xuống, không nói gì cả mà ngồi lên ghế đá bên cạnh, một cơn gió nhẹ thổi tới khiến vài sợi tóc của ông ta bay bay.


“Cậu giống tôi, lớn lên ưa nhìn, chỉ là mái tóc màu tím này của cậu thật sự khiến người có hơi không dám khen tặng.” Tô Dư Hàng chỉ vào mái tóc của Tô Bạch và nói.


“Ông cảm thấy ông giống ai? Tây Môn Xuy Tuyết hay là Lý Thái Bạch?”


“Vậy cậu nói xem tôi giống ai?” Tô Dư Hàng hỏi.


“Khổng Ất Kỷ.” Tô Bạch đáp.


“Đứa trẻ nhà cậu luôn không hiểu phong tình như vậy.” Tô Dư Hàng duỗi nhẹ thắt lưng, nói: “Vẫn nhớ nơi này chứ?”


“Nhớ.” Tô Bạch gật đầu, hắn xác nhận nhớ chỗ này: “Từng tới trong mơ.”


Vì ký ức thời thơ ấu của mình đều là giả hết.


“Có vài chuyện thật ra cậu cũng nên hiểu một chút.” Tô Dư Hàng thở ra một hơi, nói: “Dù sao bây giờ tôi quả thật có hơi hối hận, trước đây tôi cũng đã từng nói câu này rồi.”


“Vậy ông có thể không cần phí lời thêm nữa.” Tô Bạch cũng ngồi lên ghế đá bên cạnh.


“Nếu cậu không muốn nghe tôi phí lời đã không tới chỗ này, cậu để một mình tôi tự vui vẻ là được rồi.”


“Làm con trai, cho dù quan hệ cha con có kém tới đâu, nhưng một vài luân lý cương thường vẫn phải làm.”


Tô Dư Hàng nhìn Tô Bạch với vẻ hơi ngạc nhiên, cười bảo: “Tôi không ngờ cậu lại biết nghĩ như vậy đấy.”


“Tóm lại vẫn phải tiễn.” Tô Bạch nói nốt một câu trước.


Tô Dư Hàng vừa cười vừa lắc đầu, thù hận giữa hai người thật sự chỉ có một bên, vì Tô Dư Hàng quả thật không hận thù gì Tô Bạch, đúng vậy, là người bình thường, anh sẽ sinh ra cảm giác thù hận gì với đồ chơi của mình sao?


Không tồn tại.


Nhưng Tô Bạch đối với Tô Dư Hàng thật sự khỏi cần phải nói, bây giờ ý nghĩa sống của hắn sau khi mất đi bé con, chính tay đâm chết cha mẹ mình được xếp vào chuyện hàng đầu nhất.


Chương 1290

Bình Luận (0)
Comment