Chương 1291
Câu Đối Phúng Điếu Của Cha Con 2
“Thật ra, khi ở dưới đáy biển đảo Tần Hoàng nhìn thấy cậu đi báo thù cho cô ta, tôi thật sự có hơi bất ngờ, vì ở đây là giới thính giả, có luật rừng của bản thân thính giả, cậu làm như vậy đứng ở góc độ của người khác hoặc là đứng ở góc độ của bạn bè bè cậu để xét, quả thật là có hơi bốc đồng và không có đầu óc.
Nhưng đứng ở góc độ của tôi để xét, thật sự có một loại cảm giác nói không thành lời, dù sao trên người cậu cũng chảy dòng máu của Tô Dư Hàng tôi, ở thời điểm đó vẫn có thể khăng khăng báo thù cho cha mẹ, tôi thật sự rất vui mừng.”
“Da mặt ông cũng dày thật đấy.”
“Có lẽ từ vài phương diện có thể nhìn ra được điều này giống như chúng thần trong thần thoại Hy Lạp cổ, cha sáng tạo ra con, nhưng cuối cùng cha và đứa con của mình đi trấn áp mẹ hoặc là mẹ dẫn con trai mình đi trấn áp cha, hoặc là cha tự nuốt chửng con trai, những ví dụ này thật sự rất nhiều, bây giờ nghĩ lại, những câu chuyện thần thoại này cũng không phải không có đạo lý, ít nhất thì người biên soạn ra những thần thoại này, bọn họ chắc hẳn đã thay thế mình vào trong góc nhìn của thần.
Vì chỉ có thay góc nhìn vào để nhìn thế giới, nhìn gia đình, nhìn quan hệ luân lý, mới biên soạn ra được một loại hệ thống chuyện xưa như thế được.
Bây giờ đối với người thường mà nói, không phải chúng ta chính là thần linh trong thần thoại Hy Lạp cổ hay sao?”
Tô Bạch tin rằng cả đời này của mình chưa từng trao đổi với Tô Dư Hàng nhiều như vừa rồi.
Cũng đúng, ai sẽ nhàm chán đi nói chuyện, bàn luận thế giới quan nhân sinh với con chuột bạch trong phòng thí nghiệm của mình chứ? Đối với Tô Dư Hàng mà nói, ông ta cũng chỉ là vì sự trưởng thành và hành vi tâm lý của Tô Bạch mà sinh ra vẻ đạo đức giả mà thôi, giống như vài thư sinh tuổi tác còn trẻ lại miễn cưỡng làm ra những chuyện không hợp thời đó, chỉ coi là một loại thú tiêu khiển trò chuyện mỗi lúc nhàn rỗi.
“Tôi không biết mục đích ông nói những chuyện này để làm gì, tôi cũng không có hứng thú biết, nếu như ông muốn khuyên tôi thay đổi cách nhìn của tôi đối với các ông, rồi từ đó đạt được mục đích tẩy trắng các ông ở chỗ tôi, vậy tôi rất xin lỗi phải nói với ông đừng phí sức nữa.
Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là thần, tôi chỉ muốn làm chuyện mình thích.”
“Ví dụ như giết chết cha mẹ mình sao?” Tô Dư Hàng chỉ vào mũi mình, hỏi.
“Chỉ là sự tương tự về DNA mà thôi.” Tô Bạch đáp.
“Tốt lắm.” Tô Dư Hàng lại duỗi tay chỉ vào giấy Tuyên và bút lông trên bàn đá: “Thời gian sắp tới rồi, không muốn viết chút gì dùng để lưu luyến sao?”
“Tôi cảm thấy không cần làm màu như thế, vì tôi tin, trong chúng ta sẽ chẳng có ai nương tay cả, ông cũng chắc chắn cho dù Phát Thanh hận ông muốn chết nhưng vẫn sẽ đối xử bình đẳng.
Cho nên tôi vẫn luôn chỉ hận không thể lý giải được tư duy của ông, cục điện bây giờ rõ ràng là hai cha con tranh giành một cơ hội sống sót ra ngoài, nhưng ông vẫn ở đây ra sức sắm nhân vật người cha hiền nhàm chán của mình.”
“Đằng nào cũng nhàn rỗi, không phải sao?” Tô Dư Hàng đứng dậy, ra hiệu cho Tô Bạch cũng đứng dậy.
Lần này Tô Bạch không từ chối, đứng dậy đi tới trước bàn đá, cầm bút lông chấm mực đen, hơi suy nghĩ rồi bắt đầu động bút.
Rất nhanh, một bộ câu đối đã hiện lên trên giấy.
“Thích không?” Tô Bạch đặt bút lông xuống.
Trên giấy viết:
Không quên ơn dưỡng thành, mãi nhớ khoảnh khắc có cha bên cạnh.
Kế thừa chí lớn, nghiêm túc khen ngợi phẩm chất của cha.
Câu đối phúng điếu được treo trên linh đường sau khi người cha đúng chuẩn mực qua đời.
Tô Dư Hàng cũng không nổi giận mà cầm bút lông lại viết một bức chữ bên cạnh.
“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh,
Đất vàng chôn cốt trời chiều khóc.”
Sau đó, Tô Dư Hàng đặt bút lông xuống với vẻ rất hài lòng: “Rất mong đợi sau không giờ, đến cuối cùng nên dùng bức nào để phúng đây?”
“Kẽo kẹt…”
Cổng sắt bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông béo phì cầm ô đứng ở cổng, Trương Bát Nhất đã trở về.
Thật ra nếu đi theo hình thức bình thường, trong một ngày này, mập mạp chắc hẳn đang ở bên bờ sông Hoàng Phổ vừa đối thoại với tàn hồn công chúa triều Tần trong cơ thể mình vừa tản bộ, anh ta vốn vẫn chưa trở về Thượng Hải, thậm chí anh ta còn từng trở về nghiệm chứng chuyện bé con đã bị bắt đi hay chưa.
Nhưng lúc này tuyến hình thức ban đầu đã xuất hiện sai lệch, hòa thượng gửi một tin Wechat cho mập mạp, lời ít mà ý nhiều, nói đây là thế giới chuyện xưa, bọn họ đều là nhân bản vô tính, mời anh ta về nhà.
Hòa thượng là người không biết nói đùa, anh ta muốn đùa cũng sẽ chỉ đùa một vài lời đùa tao nhã, không đến mức chọc ghẹo người ta, về điểm này mập mạp tin chắc, ngoài ra tuy rằng hôm qua mình có trêu đùa bọn họ một phen để tìm một cái cớ rời khỏi nơi này, nhưng mập mạp thật sự vẫn không tin bọn thọ sẽ lừa mình về để giết.