Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1292 - Chương 1292 Không Giờ! 1

Chương 1292

Không Giờ! 1


Cũng vì vậy không có gì để do dự hết, mập mạp đã trở về như vậy.


Thật ra thế này có hơi ngại ngùng, dù sao hôm qua mới cố tình rời đi mà hôm nay đã trở về, cũng không phải con nít, làm sao có thể không có một chút lòng hổ thẹn nào?


Nhưng hôm nay quả thật không có cách nào khác, nếu dựa theo lời mà hòa thượng nói, mọi người đều là nhân bản vô tính và đây là một thế giới chuyện xưa được Phát Thanh phục chế, vậy còn cần thể diện con mẹ gì nữa.


“Ôi này, mấy chàng trai có hứng thú không tệ đấy.”


Mập mạp vừa vào cửa đã nhìn thấy trong nhà bày một cái bàn, trên bàn cắm cái dù che nắng cỡ lớn coi như là đang chắn mưa, trà nước và hoa quả trên bàn đầy đủ, nếu không phải bên cạnh bàn có một Tô Bạch đang nằm vào một cổ thi lính Tần, mập mạp còn thật sự cho rằng bọn họ gọi mình về để mở tiệc trà nói chuyện.


Hòa thượng nở nụ cười, giải thích: “Không dám mở trận pháp chắn mưa, sợ ảnh hưởng đến bên dưới.”


Sau đó mập mạp cất ô đi vào nhập bọn, hòa thượng nói lại toàn bộ sự việc đã qua cho anh ta nghe.


Phản ứng của mập mạp cũng giống y như đúc với hòa thượng và Gia Thố lúc đầu, duỗi tay nắn mặt mình.


“Mẹ nó, nhân bản vô tính này được làm thật quá trâu bò, giống y như trong phim khoa học viễn tưởng ấy.”


Gia Thố ở bên cạnh biết ý cũng cười, mới đầu khi anh ta biết được chân tướng từ trong miệng Tô Bạch cũng mang loại phản ứng này.


“Vậy Tô Bạch đang thiên nhân giao chiến với ai trong đó?” Mập mạp chỉ vào Tô Bạch còn đang nằm trên đất và hỏi.


“Không biết, chúng tôi phân tích có khả năng là một dị vật nào đó ký sinh trong linh hồn cậu ấy, bằng không chỉ có thể giải thích thành Tô Bạch đang đối kháng với Phát Thanh, nhưng điều này rõ ràng không có khả năng.” Giải Bẩm nói.


Mập mạp nghe thế cũng gật đầu, đối kháng với Phát Thanh đúng là vớ vẩn thật.


Có điều, anh ta vẫn ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Bạch, thi thể lính Tần bên cạnh hắn hiển nhiên anh ta cũng biết, cũng là anh ta sắp xếp tặng tới, nhưng về phần tại sao lại làm như vậy thì bản thân mập mạp cũng không rõ.


Anh ta thật sự không biết rõ, chỉ là khi anh ta đang nghiên cứu nhân quả đã có được một manh mối, giống như khi người ta nằm mơ nhìn thấy một vài hình ảnh vụn vỡ, hai hình ảnh hang động hố sâu dưới Tây Tạng và nhà lão Phương này lần lượt hiện ra, mập mạp cũng tự mình quyết định dựa theo manh mối này để làm việc, trước là dựa vào tàn hồn công chúa trong cơ thể mình khiến ông Thẩm thành công đoạt xác, sau lại sắp xếp cho ông ta trở về Thượng Hải tìm đến nhà lão Phương báo thù.


Trên thực tế trong lòng mập mạp biết rõ một người cường hóa hệ tinh thần như ông Thẩm cho dù có mặc cái vỏ ninja Rùa vào, cũng chỉ có phần bị động bị đánh khi ở trước mặt Tô Bạch, ông Thẩm có hơi mất phương hướng phán đoán đối với thực lực của mình, đại khái là do cơ thể lính Tần này mang tới cho ông ta quá nhiều sự tự tin.


“Trong thức hải của cậu ta có hai ý thức đang giằng co.” Đột nhiên mập mạp mở miệng nói, thật ra anh ta chỉ đang thuật lại lời của tàn hồn công chúa trong cơ thể mình: “Nếu Tô Bạch đã kêu các anh sắp xếp thi thể lính Tần này ở đây, vậy cậu ta chắc hẳn có dự định đoạt xác, hoặc là nói…”


Mập mạp vừa nghĩ ngợi, hai tay vừa đan vào nhau rồi lại buông ra, nói tiếp: “Cậu ta muốn tiến hành thoát khỏi vật đó, hoặc là đánh bay một ý thức khác trong linh hồn mình vào trong cổ thi lính Tần này, hoặc là chính bản thân cậu ta muốn thoát khỏi ý thức đó, trốn vào đây.”


Ba người bên cạnh bàn nghe thế cũng đều im lặng không nói, nhưng rõ ràng đều đồng ý với quan điểm này.


Trên thực tế, suy nghĩ của mập mạp cũng tương tự với nghiên cứu thảo luận của ba người bọn họ trước đó.


“Hòa thượng, anh vừa mới nói đây là một thế giới chuyện xưa lồng giam một ngày đúng không? Nhân vật chính là Tô Bạch, cậu ta là người thật, còn chúng ta đều là phông nền, đúng chứ? Nếu đã như vậy, chúng ta cứ làm ra một sự lựa chọn, nếu cơ thể lính Tần này được mang tới để chuẩn bị đoạt xác, vậy vẫn phải sắp xếp cho cậu ta, cho dù là Tô Bạch tiến vào hay là một ý thức khác tiến vào cũng phải khiến quá trình càng thuận lợi hơn một chút.”


“A di đà phật, bần tăng gọi cậu tới đây cũng là vì nguyên nhân này, cổ thi lính Tần này, mấy người bần tăng nhìn không thấu cũng sờ không thấu, càng không biết tại sao lại sắp xếp ở đây cho tiện đoạt xác.” Hòa thượng đáp.


Giải Bẩm là người cường hóa ảo thuật chứ không thông hiểu trận pháp, cái này giống như bạn kêu một giáo sư lịch sử đại học đi tiến hành nghiên cứu vật lý, râu ông nọ cắm cằm bà kia.


Mập mạp cũng hiểu rõ, sở dĩ anh ta hỏi như vậy cũng chỉ là làm một bước đệm cho mình mà thôi, cổ thi lính Tần này nên dùng thế nào, hiển nhiên trong lòng anh ta biết rõ, bằng không ông Thẩm đã chui vào kiểu gì?


Lập tức, mập mạp bắt đầu cầm chu sa vẽ lên cơ thể cổ thi lính Tần, đồng thời cũng bắt đầu vẽ phù lên cả cơ thể Tô Bạch.


Nhìn thấy mập mạp bận rộn, trong mắt hòa thượng hiện ra một vẻ nghi ngờ trước, sau đó lại giống như nghĩ hiểu gì đó, trông có vẻ hơi thản nhiên.


Chương 1292

Bình Luận (0)
Comment