Chương 1293
Không Giờ! 2
Gia Thố thì lại cảm thấy rất thú vị, anh ta không hiểu trận pháp, nhưng có thể nhìn ra được phù văn này của mập mạp được vẽ rất ảo diệu.
Thần thức của Giải Bẩm vẫn luôn bao phủ bên cạnh Tô Bạch, anh ta không có lòng nào đi quan sát trận pháp của mập mạp, dù sao cũng không phải người chung đường, anh ta lại càng cảm thấy hứng thú với tình hình hiện tại của Tô Bạch hơn.
Xét từ cảm giác kiểm tra được hiện tại, hình như hai ý thức này đã kết thúc trận chém giết ban đầu, bây giờ đôi bên đều rất yên tĩnh, cũng không giống như đang giằng co, mà càng giống như cùng nhau giao hẹn giơ cao lệnh bài đình chiến.
Đợi mập mạp vẽ xong phù văn lại sắp xếp một trận pháp gia trì ở nơi này đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút đêm, anh ta nắm chắc thời gian hoàn thành, dù sao trước đó hòa thượng cũng nói lồng giam một ngày này sẽ kết thúc vào lúc không giờ và mở ra một ngày mới.
Nếu Tô Bạch đã hẹn ngầm với ý thức đó duy yên lặng như vậy, rõ ràng là đang đợi thời khắc quyết chiến cuối cùng, những người có mặt ở đây đều không phải người ngu gì, hiển nhiên nghĩ cũng hiểu được một chút cách thức này.
Mập mạp nhận trà mà hòa thượng đưa tới uống một hơi, cuối cùng cũng nghỉ ngơi được một lúc.
“Sau chuyện này thì về đi, anh không ở đây, trong nhà rất vắng vẻ.” Hòa thượng nói.
“Tôi nói này hòa thượng, bây giờ anh nói với tôi những lời này cũng vô dụng, chúng ta đều là nhân bản vô tính, tôi cũng không thể nói với bản thể của tôi hồi tâm chuyển ý vì được cái miệng phun hoa sen của hòa thượng cậu thuyết phục trở về ở chung với mọi người.” Nói xong, mập mạp bật cười “ha ha ha,” nghĩ đến mình của hiện tại lại là giả, ngược lại thật sự rất thú vị đấy.
“Vậy tiếp theo cậu định đi đâu?” Hòa thượng hỏi: “Dù sao chúng ta ở đây cũng không có bí mật hay không bí mật gì cả, qua mười lăm phút nữa, mọi người cùng nhau trở về không, được sắp xếp lại.”
“Không biết nữa, tới đồng bằng Châu Giang đi, ở đó có vài thứ cần tôi đi kiểm tra một chút, ngoài ra hình như gần đây trên diễn đàn có tin tức, bọn họ dự định tổ chức một tốp người có thâm niên tới Quảng Châu có hoạt động đặc biệt gì đó, đến lúc đó tôi có thời gian cũng sẽ đi xem thử.”
Lúc này mập mạp cũng không biết ở nơi đó thật ra anh ta đã rất gần kề tiến vào thính giả cao cấp rồi, nhưng lại chẳng hiểu sao bị Tô Bạch hái mất trái đào.
“Ha ha, sao tôi có loại cảm giác sắp chết thế nhỉ.” Phật Gia ở một bên châm chọc: “Ôi, sinh mệnh của chúng ta chỉ còn lại mười phút.”
“Quá bi quan.” Hòa thượng phản bác: “Tinh thần trường tồn mãi mãi.”
“À, thế này khiến tôi nghĩ đến một truyện cười ngày trước, vị lãnh đạo nào đó đi họp cầm bản thảo mà bí thư viết có nói đến tinh thần lôi phong, nhưng lại nói tinh thần lôi phong không chết thành lôi phong không chết, bí thư ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở ông ta là tinh thần, tinh thần, vị lãnh đạo đó lập tức hiểu ý, bổ sung một câu: Đúng, ông ta vẫn còn tinh thần.” Mập mạp nói.
Trong lúc nói chuyện, cách không giờ chỉ còn một phút.
Thời gian gần như đang đếm từng giây.
Mập mạp, Gia thố, hòa thượng và Giải Bẩm, bốn người đều đứng bên cạnh nhìn Tô Bạch nằm trên đất và cổ thi lính Tần, đây có lẽ là một chuyện cuối cùng bọn họ có thể làm trong một ngày này.
Ngay khi còn mười giây nữa là đến không giờ, đột nhiên cơ thể của Tô Bạch run rẩy, trong lúc nhất thời xung quanh giống như nổi lên một cơn gió.
“Phản ứng vật chất do tinh thần va chạm dẫn tới.” Giải Bẩm lập tức nói.
Trong nháy mắt tiếp theo, một giọng nói giống như vải bị xé truyền ra, tiếp sau đó một tia sáng màu trắng tàn tạ bay ra từ trong cơ thể của Tô Bạch, chui thẳng vào trong thi thể lính Tần.
Sau đó, cơ thể của Tô Bạch và cơ thể lính Tần đều lập tức đứng dậy, đôi bên đối mặt với nhau, trong mắt chỉ có đối phương.
Chỉ là lúc này, trong con mắt của Tô Bạch là một vẻ bình tĩnh và tang thương như thể đã trải qua quá nhiều, cũng lắng đọng quá nhiều.
Mà ánh mắt của cổ thi lính Tần thì lại tàn nhẫn và khát máu.
Vì lúc này đối với Tô Dư Hàng mà nói, thắng thua chẳng qua chỉ là mất đi một sợi phân hồn, ảnh hưởng có đấy nhưng muốn lớn bao nhiêu cũng không thể tính là quá lớn, nhiều nhất chỉ xem là chịu thiệt ngầm, bị Phát Thanh hại cùng với con trai của mình.
Nhưng đối với Tô Bạch mà nói, thắng thua chính là ông chết tôi chết!
“Ting…”
Không giờ đã tới!
Trong nháy mắt, hòa thượng, mập mạp, Gia Thố, Giải Bẩm và cả Cát Tường, bé con trong phòng ngủ đều biến mất hết, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều biến mất và hóa thành hư vô, hai người duy nhất trong phòng vẫn còn đứng đối diện nhau.
Tô Dư Hàng (mượn dùng cơ thể của Tô Bạch) mở miệng nói: “Cậu biết không, cậu của trước đây không thể chịu được thời gian dài như vậy, là vì tôi bị liệt ra ngoài một mình, tôi đang chống đỡ, ai kêu tôi là người làm cha chứ, đúng không? Nó vẫn muốn nhắm vào tôi, chỉ là cậu không thể gánh nổi.”
Quả thật, bây giờ Tô Bạch chỉ cảm thấy có vô số đôi tay đang điên cuồng lôi kéo mình, muốn cưỡng chế kéo mình vào trong trật tự của một ngày mới, nếu không phải vì dính dáng tới bên Tô Dư Hàng quá nhiều thì có khả năng Tô Bạch thật sự đã bị kéo vào một ngày mới giống như vài lần trước.
Thế nhưng, đúng lúc này, trong tàn hồn của Tô Bạch đột nhiên bắn ra một tia sáng màu vàng, mà bấy giờ cơ thể lính Tần cũng tản ra ánh sáng màu đồng cổ, một màn này khiến ánh mắt của Tô Dư Hành đột nhiên rét lạnh, có khả năng ngay cả bản thân Tô Bạch cũng không đoán trước được. Miếng vàng từng đắp lại vẹn toàn ngọc tỷ truyền quốc, tuy rằng bây giờ đã dung nhập vào trong cơ thể của Tô Bạch nhưng vẫn còn sót lại một sợi khí tức của ngọc tỷ truyền quốc, mà cổ thi lính Tần này hơn hai nghìn năm trước dưới sự dẫn dắt của Tổ Long đi càn quét bát hoang, cảm giác đối với ngọc tỷ truyền quốc hiển nhiên vẫn còn.
Mà cũng chính vào lúc này, hai bên lại sinh ra một loại ăn ý kỳ lạ…