Chương 1294
Về Nhà 1
“Người Tần.” Trong ánh mắt của Tô Dư Hàng lộ ra một vẻ nghĩ ngợi sâu xa, rõ ràng ông ta cũng biết rõ về Tổ Long, và về sự phân chia triều đại lịch sử hơn hai nghìn năm trước.
Đó là một thời đại thần bí, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến khởi nguồn tồn tại của Phát Thanh. Bây giờ rất nhiều bí cảnh và hiện tượng thần bí trên trái đất thật ra đều là cố gắng ngược dòng đến thời đại Alexandros của phương Tây, và thời đại Tần Thủy Hoàng ở phương Đông. Sự thay đổi to lớn của trời đất vào hai nghìn năm trước đã tạo thành sự chôn vùi của hai đại đế quốc phương Tây và phương Đông, lại có quá nhiều thứ lưu truyền lại.
Tô Dư Hàng biết những chuyện này thật ra cũng rất bình thường, dù sao khi Tô Bạch và hòa thượng còn là người có thâm niên đã có thể suy đoán ra vài chuyện này, vậy Tô Dư Hàng càng không có khả năng không biết một chút nào.
Có điều, dường như ông ta không muốn tốn quá nhiều suy nghĩ ở loại chuyện này, vì vào lúc này lực chú ý của ông ta vẫn đặt lên người Phát Thanh, một cá nhân, một sợi tàn hồn, đối kháng với quy tắc của Phát Thanh trong thế giới chuyện xưa, thật sự có hơi giống như châu chấu đá xe, nhưng có vẻ như chiếc xe này thật sự bị ông ta kẹp chặt từng chút một.
Nghĩ đến lúc trước, thể nhân bản của Tô Bạch xuất hiện đấu với Phát Thanh nhưng ngay cả rìa của Phát Thanh cũng không sờ đến được, nhưng Tô Dư Hàng ở đây, một sợi phân hồn của ông ta lại có tư cách đối kháng với quy tắc ở thế giới chuyện xưa.
Ít nhất, quy tắc quả thật đã dừng lại một chút ở trước mặt ông ta, điều này đã mạnh đến đáng sợ hơn so với ông chủ người da đen của cửa hàng tiện lợi và con quỷ trên đỉnh núi tổ truyền của Đạo gia trong thế giới chuyện xưa mà Tô Bạch trải qua mới đầu. Dù sao hai dân bản địa đó, tuy rằng có thể nhìn ra sự tồn tại của Phát Thanh, nhưng ngay khi Phát Thanh xóa bỏ bọn họ, bọn họ thật sự không có cách nào cả, thậm chí ngay cả chống cự cũng trở thành một loại hy vọng xa vời, chỉ có thể dựa vào năng lực mà mình có đi làm một vài chuyện khiến Phát Thanh cảm thấy đáng ghét, cũng chính là phá hỏng tính cốt truyện, có hơi giống với vài năm trước Philippines và Trung Quốc tranh giành Nam Hải hơn nữa làm ầm lên đòi khai chiến.
Dần dà, cơ thể của Tô Dư Hàng (cũng chính là cơ thể của Tô Bạch) bắt đầu từ từ nhạt đi, mang theo linh hồn của ông ta cũng bắt đầu trở nên suy yếu.
Mà Tô Bạch ở bên này, cho dù cổ thi lính Tần hay là miếng vàng trong linh hồn mình đều bắt đầu phối hợp chặt chẽ với nhau, nhưng cảm giác đau đớn giằng xé vẫn còn như cũ, thậm chí Tô Bạch cũng đang cắn răng chống đỡ.
Đây là một trận đấu dai sức, cũng là một trận chiến dài lâu, nhưng cũng không phải kéo dài bao nhiêu năm, mà trên thực tế, đơn vị thời gian tranh thủ cũng chỉ là một “giây.”
“Cậu biết không, mỗi khi bản thân tôi cảm giác được sức mạnh của nó, tôi đều sẽ cảm thấy nó đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến người khó thở.
Tôi sẽ theo bản năng đi truy tìm nó, đi lý giải nó, đi nhận biết nó, sau đó phát hiện nó, đây là cái đẹp lớn nhất trên thế gian, cũng là cực hạn của các loại đạo.
Đáng tiếc, cậu không hiểu loại nhã hứng này.”
Tô Dư Hàng nói hiển nhiên là Phát Thanh, ở trong mắt thính giả bình thường Phát Thanh là sự tồn tại khủng khiếp nhất, nhưng ở trong mắt Tô Dư Hàng lại là hóa thân của cái đẹp. So sánh với Lương Sâm lần trước khi khí tức của Phát Thanh tới gần đã co rúc dưới gầm bàn, nước mắt giàn dụa, sự khác biệt thật sự rất rõ ràng.
Vẻ tàn nhẫn và đỏ thẫm trong mắt Tô Bạch bắt đầu từ từ rút đi, hóa thành mờ mịt, mà cơ thể lính Tần cũng bắt đầu nhạt dần, muốn dùng cơ thể này để chống lại quy tắc vận hành trong thế giới chuyện xưa này đúng thật là không thực tế.
Giờ này khắc này, hai người Tô Bạch và Tô Dư Hàng giống như tờ giấy A4 vừa mới in ra, mực in có vẻ còn không đủ.
Thời gian, mỗi một giây trôi qua đều là một loại dày vò, hơn nữa còn đang không ngừng trong quá trình phóng đại.
Ý thức chủ quan của anh bắt đầu bị thôi miên, hiển nhiên, ngay khi anh mất đi sự kiên trì của mình, anh sẽ lại chìm vào trong một ngày mới tiếp theo.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Tô Dư Hàng vẫn bình tĩnh, ông ta không có sự thay đổi to lớn như Tô Bạch từ điên cuồng mới đầu đến mê man của hiện tại, nhưng có thể nhìn ra được bây giờ ông ta có hơi mệt mỏi.
“Tôi không thể để nó nhốt tôi ở nơi này được.” Tô Dư Hàng nói câu này như thể không phải nói với Tô Bạch, mà càng giống như đang thì thầm với bản thân hơn: “Theo suy nghĩ của nó, nó càng muốn giữ một sợi phân hồn này của tôi ở đây hơn, sau đó tìm theo manh mối.
Thật ra, kết quả đã được định trước rồi.”
Tô Dư Hàng liếc mắt nhìn Tô Bạch ở trước mặt đã nhạt đến mức chỉ còn lại một cái bóng mờ.
“Xin lỗi, trận quyết đấu này, người làm cha như tôi không thể nhường con trai được.”
Khí thế trên người Tô Dư Hàng đột nhiên tăng lên.
Trong lúc nhất thời, ông ta vốn đang biến nhạt đi như Tô Bạch bất chợt lại trở nên đậm hơn không ít, cái này giống như hồi quang phản chiếu của một người, nhưng vào lúc này, cho dù có thể kiên trì thêm vài giây cũng đã là một loại ưu thế cực lớn rồi.
Mà lần này, cục diện xấu của Tô Bạch đã lập tức lộ ra không còn sót lại gì.
Cán cân thắng bại dường như đã hoàn toàn nghiêng xuống, cũng không có quá nhiều sự hồi hộp ở đây.
Dần dần, Tô Bạch gần như đã nhạt đến mức chỉ còn lại đường nét phác họa trên tranh, nhưng cũng chính khi ấy, khóe miệng hắn nhếch lên một độ cung nhẹ, giống như hiệu ứng phác họa vài đường khi hưng trí của họa sĩ nhưng lại rất truyền thần.
Ít nhất, vào lúc này, theo quan điểm của Tô Dư Hàng thì độ cung này quả thật có hơi chói mắt.
Đáng tiếc, bây giờ Tô Bạch không thể phát ra âm thanh, cũng không có cách nào trao đổi, nhưng hắn cảm thấy như thế đã đủ rồi.