Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1307 - Chương 1307 Công Pháp Tu Luyện Của Quân Tần! 2

Chương 1307

Công Pháp Tu Luyện Của Quân Tần! 2


Có điều, Tô Bạch vừa ngồi đã liền tù tì một tuần, Cát Tường trông có vẻ lo lắng hơn Như Ý. Một ngày này, Cát Tường nằm phủ phục trên đàn tế, nó vẫn không muốn tiến vào đáy hoàng tuyền tìm Tô Bạch, mà chỉ lặng lẽ ở nơi đó quan sát.


Cũng may, bảy ngày này quả thực nên kết thúc rồi.


“Cương thi, sinh ra từ oán khí, uế khí của thiên địa, bất lão bất tử bất diệt, bị tam giới thiên địa nhân loại bỏ bên ngoài lục đạo chúng sinh.


Lang thang không nơi nương tựa, trôi dạt khắp nơi.


Trong thế gian lấy oán làm lực, lấy máu làm thức ăn.


Dùng máu tươi của chúng sinh để trút hết toàn bộ sự cô độc…”


Giọng nói của Từ Phú Quý truyền ra từ trong bia mộ, Tô Bạch không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu mình cảm ngộ đạo mà từ Phú Quý để lại. Trong bảy ngày này, bia mộ của Từ Phú Quý giống như một cái máy ghi âm không ngừng bị Tô Bạch bật tuần hoàn, mà mỗi một lần Tô Bạch hạ quyết tâm lĩnh ngộ và tìm hiểu.


Vì trong quan điểm của Từ Phú Quý, ông ta cho rằng, theo như ý nghĩa bình thường cương thi rất khó đột phá được khuôn mẫu cũ về mặt bản chất, một mặt là sự ra đời của cương thi vốn là một loại biến hóa dị chủng của nhân vật sau khi chết, cho dù là bản thân cương thi cũng sẽ không đơn thuần coi mình thành một sinh mệnh chân chính. Bọn họ sợ hãi thiên đạo, sợ hãi chính đạo, sợ ánh mặt trời, sợ quá nhiều thứ, đến mức phần lớn cương thi vất vả lắm, dưới cơ duyên xảo hợp sau khi mở được linh thức, phản ứng đầu tiên thật ra vẫn là mình là người, nhưng bây giờ lại biến thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.


Cương thi như vậy, cho dù có thể trở thành sự tồn tại đến mức độ như quái vật gây hạn hán, đến cuối cùng cũng chỉ là một con sâu đáng thương như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.


Mà từ Phú Quý thì lại hoàn toàn coi cường hóa một mạch cương thi này thành một loại theo đuổi, một loại đại đạo, sự lạnh lùng và vô tình của cương thi thật ra phù hợp với pháp tắc thiên địa bất nhân, để vạn vật tự sinh tự diệt, ông ta có thể có độ ấm, ông ta có thể có thái độ, ông ta thậm chí có thể sở hữu cuộc đời của riêng mình…


Loại cảm giác này thật ra có hơi giống với thái độ tôn trọng huyết thống của mình ở bên Nhật Bản và Hàn Quốc, nhưng khi đến cấp bậc thính giả cấp đại lão đó, thật ra cảm ngộ như vậy là hai loại suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, giống như trẻ con ở nhà trẻ nói “tôi yêu Trung Hoa” và một người lính già chín mươi tuổi đã trải qua thời đại chiến tranh nói “tôi yêu Trung Hoa” là hai loại trải nghiệm khác xa nhau.


Cũng may, Từ Phú Quý cũng không hoàn toàn chỉ để lại “thế giới quan” của mình, ông ta còn để lại công pháp cương thi cổ càng rõ ràng và tỉ mỉ hơn, chỉ là tu luyện loại công pháp này nhất định phải sắp xếp nhân cách chủ thể của mình lên huyết thống cương thi để đạt đến một loại hiểu thấu về mặt suy nghĩ, Tô Bạch cảm thấy một điểm này thật ra không phải vấn đề lớn bao nhiêu đối với mình.


Cuối cùng, sau khi liên tiếp tuần hoàn quan sát và học hỏi bảy ngày, Tô Bạch quyết định thử vận hành loại công pháp này lần đầu tiên. Cách cương thi cổ tu luyện là phương pháp tu luyện mà bản thân Từ Phú Quý phục hồi dựa theo bí tịch còn sót lại từ thời đại Tiên Tần. Ở thời đại Tiên Tần thần bí đó, có một đám người như vậy, bọn họ chủ động dấn mình vào trong đạo cương thi, từ đó dùng thân phận cương thi hành tẩu trong nhân gian. Điều này cũng bình thường như một thiếu niên trong tiểu thuyết võ hiệp bái vào mấy môn phái như Võ Đang, sau nhiều năm biến thành thiếu hiệp hành tẩu giang hồ vậy.


Hồn của cương thi cổ có ba vòng, vòng thứ nhất là nặn thể, vòng thứ hai là nặn phách, vòng thứ ba là nặn thần.


Xét từ góc độ chôn bia mộ của Từ Phú Quý đã đến giai đoạn nặn thần rồi, chắc hẳn chính là cấp bậc của thính giả cấp đại lão.


Mỗi một vòng đều rất quan trọng, một khi thất bại thậm chí còn có khả năng sẽ phá hủy huyết thống của mình.


Nhưng, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Tô Bạch cũng sẽ không để ý những nguy hiểm này.


“Răng rắc… răng rắc… răng rắc…”


Tiếng khớp xương giòn truyền tới, ngồi suốt bảy ngày hiển nhiên không dễ chịu gì, tuy rằng Tô Bạch vẫn chưa vận hành công pháp nhưng vẫn luôn chìm đắm trong bầu không khí của huyết thống cương thi, hiển nhiên cơ thể đã xuất hiện một loại phản ứng vi diệu.


“Vòng một cương thi cổ!”


“Grào!”


Cùng với sự chuyển động của sát khí, Tô Bạch cảm giác được huyết thống cương thi trong cơ thể mình lại bắt đầu sôi sục, trong nháy mắt phá vỡ sự cân bằng huyết thống trong cơ thể, nhưng cũng may hai đại huyết thống đã bị mình chế phục, lúc này huyết thống Huyết tộc suy thoái, ngược lại vẫn ngoan ngoãn ngủ đông như cũ mà không xao động.


Những tầng phù văn màu xanh xuất hiện trên làn da của Tô Bạch, trên mặt của hắn cũng tản ra một tia sáng màu xanh, hai chiếc răng nanh thuộc về cương thi nhô ra khỏi miệng, mà tất cả những chuyện này thật lâu vẫn chưa kết thúc.


Xung quanh vốn có thi thể từ xa quan sát đột nhiên cảm giác được gì đó, bắt đầu điên cuồng chạy tới nơi xa hơn, thế nhưng đúng lúc này nước hoàng tuyền lại hình thành một xoáy nước dưới sự khống chế bằng suy nghĩ của Tô Bạch.


Không ngừng có thi thể nghìn năm ngâm mình trong hoàng tuyền bị cưỡng chế kéo tới bên người hắn, mỗi khi bọn họ chạm vào cơ thể của Tô Bạch, phù văn trên người hắn đều sẽ lóe lên, sau đó thi thể nghìn năm đó lập tức hóa thành tro bụi, mà cơ thể của Tô Bạch thì lại nhờ thế mà ngưng tụ thành thực chất hơn một chút.


Vòng một cương thi cổ là nặn thể, hiển nhiên cần rất nhiều thi thể tới tiến hành bổ sung và hoàn thiện thể hồn của mình.


Mà ở nơi này, hiển nhiên hắn không cần lo lắng mình không tìm được đủ thi thể.


Có điều, cùng với vòng một cương thi cổ tiến hành, đột nhiên Tô Bạch có một loại cảm giác quen thuộc, hắn đã từng chiếm xác tiến vào người cổ thi lính Tần, trải nghiệm cảm giác trong cơ thể đó, mà bây giờ, hắn phát hiện ra thật ra cơ thể mình đang chuyển hóa theo hướng cơ thể lính Tần, lẽ nào đây là công pháp tu luyện của binh lính quân Tần năm đó sao?


Chương 1307

Bình Luận (0)
Comment