Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1309 - Chương 1309 Cơ Thể Dung Hợp! 2

Chương 1309

Cơ Thể Dung Hợp! 2


“Tôi là dung hợp và hấp thụ chứ không phải kế thừa hoàn toàn nên không tìm ra được một chút dấu vết công pháp nào hết, hơn nữa sau này tôi vẫn phải đi theo con đường tu hành cũ của mình, kiên trì giữ mình mới là duy nhất.” Phật Gia chắp hai tay lại, vẻ mặt nghiêm túc.


Thất Luật đứng dậy muốn đi pha một bình trà.


“Để tôi, anh mệt rồi.”


Phật Gia cũng không tiện để Thất Luật đi pha trà, mà tự mình đứng dậy cầm bình trà đi, ngón tay của hai người hơi chạm vào nhau, hòa thượng lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó lùi lại ngồi xuống sô pha tiếp.


Phật Gia cũng giật nảy mình, bình trà trong tay rớt xuống đất vỡ thành mấy mảnh.


“Gia Thố, cơ thể cậu... vừa rồi cậu hấp thụ tinh hoa trong cơ thể bần tăng.” Hòa thượng nói một cách rất nghiêm túc.


“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào bản thân cơ thể này mang theo đặc tính chăng?” Gia Thố nói với vẻ hơi bất ngờ: “Nói cách khác, trước đây cơ thể này vì cái chết của chủ nhân mà rơi vào hình thức ngủ đông, nhưng vì sự dung hợp và hấp thụ của tôi tương đương với nó lại sở hữu một chủ nhân mới, đặc tính vốn nằm ở trạng thái ngủ đông bị kích hoạt lại?


Mà khi ông Thẩm đoạt xác anh ta ngày trước, vì cấp bậc của ông ta không đủ cho nên đặc tính này không mở vào khi ấy?”


Hòa thượng thở dài một hơi, chỉ vào Phật Gia và bảo: “Cậu nghiên cứu cẩn thận một chút, khống chế bản thân mình cho tốt.”


“…” Phật Gia.


Chuyện tu sửa cơ thể này ngược lại không gấp, hòa thượng cũng chỉ tổn thất một phần tinh hoa cơ thể, một ngón tay uể oải biến thành xương bọc da mà thôi.


“Cho nên nói, lính Tần trước đây đã thăng cấp phẩm chất cơ thể của mình bằng một cách như vậy sao? Cướp đoạt dựa theo cách đơn giản và dứt khoát như vậy?” Phật Gia giơ hai tay ra trước mặt mình nhìn, rồi thì thầm.


“Còn nhớ Bạch Khởi Hàng đã giết bốn mươi vạn người lính nước Triệu không?” Đột nhiên hòa thượng hỏi.


“Ý của anh là sao?” Trong ánh mắt của Phật Gia thấp thoáng bắt được suy nghĩ của hòa thượng.


“Thật ra, rất nhiều nhà sử học đều lấy làm khó hiểu, Tần Thủy Hoàng càn quét sáu nước, vó ngựa chiến tranh gần như đã hoàn toàn vung lên, dám bỏ qua rất nhiều vấn đề còn lại mà không để ý đến. Sau khi diệt sạch sáu nước, lại chỉ muốn tiến hành trải rộng bản đồ Hoa Hạ, đặc biệt là khi ấy còn còn nằm ở khu vực bị các dị tộc và man tộc khống chế. Quân Tần vẫn tiếp tục tấn công, khai sơn mở đường, mạnh mẽ chinh phục như cũ mà không cần lý do hay tính toán chi phí gì. Lẽ nào các cấp cao ở đế quốc chỉ đơn thuần muốn hưởng thụ khoái cảm đè các quốc gia và dân tộc khác dưới thân mà chà đạp sao?”


Hòa thượng càng nói càng kích động, cũng không còn để ý đến hình tượng và ngôn từ của mình nữa.


“Mới đầu thật ra nước Tần được dựng lên từ bán man tộc, dựa vào sự ban thưởng của Chu Công mới có được tên tuổi tộc đàn thuộc riêng về mình. Nước Tần giai đoạn đầu là một nước yếu mà ai cũng có thể giẫm một cước, nhưng khi Thương Ưởng cải cách chính trị và Tần Thủy Hoàng đăng cơ, nước Tần đã trở thành quốc gia hùng mạnh nhất trong bảy vương quốc. Hơn nữa trước khi Tần Thủy Hoàng lên ngôi, cha ông ta, ông nội và ông cố của ông ta đã lần lượt đánh bại rất nhiều nước, xây dựng địa vị bá chủ của nước Tần.


Cũng giống như khi Hán Vũ Đế lên ngôi, hai nhiệm kỳ trước là Tây Hán Võ Văn Đế và Hán Cảnh Đế thống trị, để lại của cải sung túc cho ông ta mới có thể tiêu pha phung phí đi đánh dân tộc Hung nô. Mà Tần Thủy Hoàng của khi ấy, cục diện mà ông ta phải đối mặt thật ra tốt hơn và đơn giản hơn thế. Nhưng ông ta chỉ bất chấp tất cả, đơn thuần theo đuổi tốc độ như vậy. Từ năm 230 trước Công nguyên đến năm 221 trước Công nguyên, cũng chính là chín năm, cục diện tranh chấp kéo dài suốt bao nhiêu đời thời Xuân Thu Chiến Quốc cũng bị ông ta dẫn thuộc hạ quân Tần đi đá đổ, sau đó tiếp tục tiến công vào khu vực man tộc ở xung quanh đó.


Có thể nói nếu như khi ấy bước chân thống nhất của Tần Thủy Hoàng có thể chậm một chút, tinh tế một chút, loại bỏ sạch thế lực của sáu nước, vậy cũng sẽ không có một loại chuyện như sự phục hưng của quý tộc sáu nước sau đó, cuối cùng là vương triều đoản mệnh.”


“Hòa thượng, anh biết không, tôi rất thích nghe anh chém gió đấy.” Gia Thố cười bảo: “Dựa theo suy nghĩ của anh là ban đầu Tần Thủy Hoàng vội thống nhất sáu nước như vậy lại vội tìm địch để đánh như thế, mục đích là để luyện binh? Thông qua chiến tranh tìm kiếm càng nhiều kẻ địch hơn, sau đó giết nhiều kẻ địch hơn, đồng thời hấp thụ nhiều kẻ địch hơn để khiến binh lính của mình trở nên càng mạnh mẽ hơn?”


“[Lục quốc luận] chỉ là sách luận của Tô Tuần, trên thực tế nếu thật sự đặt mấy người Tô Tuần, Tô Thức, Tô Triết vào lịch sử cũng chỉ là mấy tay chính trị gia giỏi nói suông thôi. Quan điểm trong [Lục quốc luận] cũng không thể tin, bằng không sau này Tô Thức cũng sẽ không bị đối thủ tùy tiện nhào nặn giống như một tên ngốc chính trị. Hoàn toàn mổ xẻ nội dung kín đáo của [Lục quốc luận] thì bản chất của nó thật ra vẫn là một bộ sách lời lẽ tầm thường, hoàng đế phải tiết kiệm, phải đồng cảm với dân tình, viết rất hoa mỹ nhưng thật ra cũng chẳng nói ra được gì cả.


Tần Thủy Hoàng tốn chưa đến mười năm đã nuốt trọn toàn bộ đế quốc, không ngừng tìm kiếm khu vực có thể đánh trận ở xung quanh.


Vì kinh tế? Vì củng cố đế quốc? Vì đại thống nhất?


Trên thực tế, bần tăng cũng không tin khi ấy Tần Thủy Hoàng không hiểu rõ loại xu thế hít liền một hơi này, chắc chắn sẽ khiến Đại Tần không thể tiêu hóa được, cuối cùng dẫn đến nước Tần sụp đổ tan rã, nhưng ông ta rất vội, vội không chịu được.”


“Vì ông ta có kẻ địch cần phải đối diện.” Gia Thố mở miệng nói.


Hòa thượng gật đầu: “Đúng, ông ta có kẻ địch cần phải đối diện, giống như một học sinh trước khi thi cuối kỳ luôn theo bản năng giành giật từng giây từng phút một để ôn tập, khi ấy thật ra Tần Thủy Hoàng cũng tương tự với loại trạng thái này, ông ta muốn tiêu diệt kẻ địch có thể đánh ở xung quanh, sau đó hấp thụ sạch bọn họ, rèn luyện ra quân Tần mạnh nhất thuộc về mình, tiếp đó đi đối diện với kẻ địch kia.


Kết quả chắc hẳn là thất bại, cho nên thời đại Tiên Tần mới kết thúc.


Đến cuối cùng, khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng và Hạng Võ Lưu Bang sau này đã lật đổ nước Tần, vậy mà dưới trướng Chương Hàm trong trận Cự Lộc lại là quân đội tạo thành từ những tên tội phạm.


Có người phân tích nói chủ lực quân Tần ở Việt Nam, cuối cùng cho Triệu Đà tự lập làm vương, cũng có người nói ở bên Trường Thành kia, nhưng không ai có thể nói cụ thể và rõ ràng được, quân Tần chân chính đã càn quét sáu nước trong thời gian chín năm trước đây rốt cuộc đã đi nơi nào trong quá trình nước Tần diệt vong cuối cùng.”


Chương 1309

Bình Luận (0)
Comment