Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1310 - Chương 1310 Khoe Khoang 1

Chương 1310

Khoe Khoang 1


“Răng rắc… răng rắc… răng rắc…”


Những tiếng vang giòn truyền ra từ trên làn da của Tô Bạch, không sai, đây là tiếng vang giòn của da, hoặc là nói thật ra là một loại phân hóa trong tế bào, Tô Bạch vẫn nhắm mắt bất động như vậy.


Lúc này, bộ dáng mặt xanh nanh vàng đó hiển nhiên rất đáng sợ, nhưng khi bản thân hắn ở trong xoáy nước, xung quanh không ngừng có thi thể bị cưỡng chế kéo tới bên cạnh hắn, một khi tiếp xúc sẽ hóa thành tro bụi, hắn lại trông như đã trở thành chúa tể chân chính ở hoàng tuyền này, nắm quyền sinh sát trong tay, không ai bằng.


Tô Bạch không phải một người biện hộ có bệnh đạo đức sạch sẽ, trên thực tế, trong thính giả cũng có người như thế tồn tại, ừm, có loại người yêu trời yêu đất yêu không khí đó phỏng chừng đã trở thành phân bón từ khi làm người thực tập rồi. Cho dù là hòa thượng khi gặp chuyện, thì cách thay đổi theo tình hình của anh ta vẫn khiến người khiếp sợ, chí ít lúc đầu hòa thượng cũng muốn lấy bé con từ trong bụng hồ ly ra để mình sử dụng.


Bây giờ, Tô Bạch là người canh giữ ở nơi này, trong ngày thường thi thể ở nơi này cũng rất nịnh bợ hắn, nhưng khi cần bọn họ hiến thân thì Tô Bạch vẫn không hề do dự một chút nào, bằng không ở cái nơi chết mẹ này, mình cũng không ra ngoài được, có trời biết thế giới chuyện xưa là cái dạng gì, mình có thể nhận được nhiều tài nguyên như vậy hay không?


Về phần loại hành vi này có thể tính là trộm tài vật mà mình trông coi hay không, người tuổi tác hơi lớn một chút người chắc hẳn biết rõ, nơi chứng Đạo giống như một xí nghiệp quốc doanh, mà Tô Bạch tương đương với nhân viên của xí nghiệp quốc doanh này, ừm, chức vụ là trưởng khoa khoa bảo vệ xưởng, vậy người trong nội bộ xí nghiệp quốc doanh lấy một vài thứ từ trong xưởng về nhà sẽ gọi là “trộm” sao? Cái này không phải là hiển nhiên sao?


Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất thật ra vẫn là vì sau khi vòng một cương thi cổ là nặn thể bắt đầu, bạn hoàn toàn không thể dừng lại, bây giờ Tô Bạch tương đương với tạo lại cơ thể của mình, nếu bỏ dở giữa chừng vậy cơ thể trước đây của mình cũng sẽ vì thế mà tan tác.


Xung quanh, thi thể và vong hồn không ngừng phát ra tiếng kêu gào, thế này còn chân thật hơn so với ngày thường bọn họ kêu rên nhiều, bình thường bọn họ chỉ có thể tính là người trẻ tuổi thích ra vẻ không hợp thời, mà trước mắt thật sự lấy mạng bọn họ rồi, không, nói một cách chính xác là hoàn toàn vắt sạch những gì còn sót lại của bọn họ sau đó hoàn toàn xóa bỏ.


Phù văn màu xanh bắt đầu càng ngày càng rõ ràng, đồng thời hoa văn ở tầng sâu vẫn chưa xuất hiện đã bắt đầu hiện ra, mà cơ thể của Tô Bạch cũng không trở nên khô héo khi biến đổi thành trạng thái cương thi như lúc trước nữa, trên thực tế, thể hình của hắn vẫn không hề thay đổi chút nào so với trước kia, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, sức mạnh của cơ thể này lại mang tới cho người một loại cảm giác khí thế sục sôi.


Cuối cùng toàn bộ đều đã sóng yên biển lặng.


Lúc này, những thi thể vong hồn may mắn còn sống sót không có một ai dám tiếp tục qua nịnh nọt nữa, mà chỉ quan sát từ xa, bọn họ không thể rời khỏi hoàng tuyền còn Tô Bạch thì lại là chúa tể của nơi này, nếu như bọn họ dám phản kháng, thứ đợi chờ bọn họ cũng không phải là ánh sáng của cách mạng, chỉ riêng ngọc tỷ nước Điền trên đàn tế đã có thể hủy diệt bọn họ trong nháy mắt rồi.


“Bạch…”


Hai chân chạm xuống bờ sông, Tô Bạch nhẹ nhàng cử động cổ mình, cơ thể này vẫn còn hơi non nớt so với cổ thi lính Tần đó một chút, nhưng về mặt cường độ thật sự cũng gần như nhau, điểm mấu chốt nhất là sở dĩ nói vẫn còn hơi non nớt, nguyên nhân vẫn là vì trong cơ thể này ẩn chứa sức sống càng dồi dào hơn.


Đúng vậy, trong một cơ thể cương thi lại ẩn chứa sức sống.


“Meo.” Cát Tường vẫn luôn nằm phủ phục trên đàn tế thấy Tô Bạch đi ra, cũng chậm rãi đứng dậy.


Tô Bạch duỗi tay chỉ vào Cát Tường, sau đó vỗ ngực mình: “Tới luyện tay tí đi.”


Có đồ hay cũng phải lấy ra thử nghiệm chứ.


Cát Tường cũng không khách sáo, cơ thể trực tiếp biến mất khỏi đàn tế sau đó xuất hiện trước mặt Tô Bạch.


“Soạt…”


Móng vuốt sắc bén xẹt qua trước ngực hắn, cơ thể của Tô Bạch hơi rung lên, cho dù hai chân khảm thật chặt trong đá bên sông, nhưng toàn bộ cơ thể vẫn vì vậy mà lùi lại hơn mười mét, cưỡng chế kéo ra hai khe rãnh trên mặt đất.


Đau thì có hơi đau đấy, mấu chốt là sức mạnh từ một vuốt này của Cát Tường cũng không chỉ đơn giản là một vuốt mèo thôi đâu, nhưng ngay khi Tô Bạch cúi đầu nhìn lại phát hiện trên vị trí làn da trước ngực mình chỉ để lại vài dấu vết màu trắng nhạt, đừng nói là chảy máu mà hình như ngay cả da cũng hoàn toàn không rách.


Cát Tường lúc thì nhìn ngực của Tô Bạch như thất quỷ, lúc lại nhìn móng vuốt mình, có hơi nghi ngờ cuộc đời mèo.


“Ha ha.” Ngược lại Tô Bạch rất vui vẻ, không hề để ý vì một vuốt vừa rồi đó của Cát Tường mà đến bây giờ khí huyết vẫn hơi cuồn cuộn, hắn đi thẳng tới bế Cát Tường lên: “Đi nào, trở về làm điếu thuốc nghỉ ngơi thôi.”


“Meo!”


Cát Tường rất bài xích loại thái độ coi mình thành mèo cưng này, móng vuốt không ngừng cào lên người Tô Bạch, chỉ là lần này không thật sự dùng lực giống như trước đó, nhưng móng vuốt của Cát Tường thật sự có thể so với pháp khí thượng phẩm, một trận cào cấu qua đi, thậm chí ngay cả vết màu trắng cũng không thể để lại được, đều này khiến Cát Tường rất cạn lời, thấy không thể giãy thoát được khỏi cái ôm của Tô Bạch, Cát Tường chỉ đành để Tô Bạch ôm nó, khi đi ngang qua trước mặt Như Ý, nó quay đầu đi không chịu nhìn Như Ý.


Chương 1310

Bình Luận (0)
Comment